BẦY HẠC - Trang 483

Lần này mẹ nằm viện suốt không xuất viện được nữa. Ngày ngày

cô túc trực ở bệnh viện chăm sóc, mỗi một ngày xử lý mọi chuyện
bất ngờ xảy đến, ban đầu bối rối luống cuống, càng về sau thì có thể
làm đến mức gặp biến cố không kinh hãi nữa. Có điều bệnh tình của
mẹ càng ngày càng nặng, dù cô có thể giải quyết trôi chảy thế nào,
ngoài mặt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng vẫn lo
lắng. Không thể trút bầu tâm sự với ai, cô chỉ có thể đè nén ở đáy
lòng, cho đến một ngày, Chử Ngật Sơn đột nhiên đến thăm.

Kể từ sau khi ba mẹ ly hôn, cô vẫn tránh né không gặp Chử Ngật

Sơn, đồng thời cũng không cho ông ta đến bệnh viện. Mẹ cũng
không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng lần đó ông ta đến, mẹ lại bảo
cô tránh mặt, hai người ở trong phòng nói chuyện hơn hai giờ. Lúc
Chử Ngật Sơn đi ra, kêu cô đến, do dự mãi mới nói với cô:

“Điềm Điềm, con phải chuẩn bị tâm lý đi.”

Mới đầu cô còn không nghe hiểu lời ông ta nói có ý gì, sau khi

hiểu ra liền liều mạng xô đẩy Chử Ngật Sơn, bảo ông ta cút đi. Ngay
ở trên hành lang, trước mặt bao nhiêu bác sĩ, bệnh nhân và y tá như
vậy, cô bảo ông ta cút đi.

Chử Ngật Sơn nhìn cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau lòng lại trĩu

nặng. Nhưng tận đáy lòng cô căm hận người đàn ông này, dù trong
lòng cô cũng biết rõ ông nói rất đúng.

Đêm đó lúc sắp mười hai giờ, mẹ lại phát bệnh được đưa đến

phòng cấp cứu. Đến bốn giờ sáng mới cấp cứu xong, đưa về phòng
bệnh. Sau khi thu xếp cho mẹ, cô ủ rũ ngồi trên hành lang ngoài
phòng bệnh, như thể sống sót sau tai hoạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.