BẦY HẠC - Trang 487

Cả ngày hôm ấy, đầu óc cô đều choáng váng, chỉ đợi buổi tối anh

đến để hỏi rõ ràng xem lời anh nói rốt cuộc có ý gì. Tuy nhiên tối đó,
đến mười hai giờ cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh. Trong
lòng nói không lo lắng là giả nhưng lại không dám tỏ ra mặt, bởi vì
mẹ ở bên cạnh cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi, cô thoái thác mãi là anh
bận việc, tối nay có thể không đến. Cứ như thế chịu đựng đến hai
giờ sáng, nhận được điện thoại của anh bảo đường bị sụt lở, họ bị
kẹt ở giữa đường. Trong lòng cô rất tức giận, giận anh không gọi
điện thoại sớm, nên không nói gì liền cúp máy luôn.

Ngày hôm sau lại nổi trận bão tuyết. Ăn tối xong cô đi theo bác sĩ

chủ trị bàn về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ, lúc trở lại phòng
bệnh vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói. Là
tiếng của mẹ và Từ Nghi.

Mẹ nói với anh: “Tối hôm qua cháu không đến đây, tuy ngoài

miệng Điềm Điềm không nói gì, nhưng dì thấy trong lòng nó sốt
ruột lắm. Lúc nó nói chuyện với cháu giọng không mấy nhẹ nhàng,
cháu cũng đừng để ý, đó là do nó lo lắng cho cháu.”

“Thưa dì, cháu biết ạ.” - Từ Nghi nói - “Cháu không trách cô ấy, là

do cháu không gọi điện sớm báo cho cô ấy biết.”

Mẹ cười rồi lại hỏi anh:

“Cậu trai, thời gian lâu như vậy dì cũng không quan tâm hỏi

cháu, cháu làm gì thế?”

“Cháu đi lính, làm bộ đội ạ.”

“Đi lính tốt, đi lính có kỹ luật quản lý, không dám tuỳ tiện mắc sai

lầm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.