BẦY HẠC - Trang 489

Câu trả lời này có lẽ sẽ khiến mẹ yên tâm, còn đối với cô mà nói

thì như một quả bom nặng trịch. Thậm chí cô cũng không biết phải
đối mặt với Từ Nghi thế nào, đối mặt với mẹ thế nào. Nghe thấy lời
nói như thế cô chỉ có thể luống cuống quay người bỏ đi. Cô ngây
ngốc đi dạo trong bệnh viện hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Từ
Nghi tìm được ở trong một góc khuất tại sảnh chờ khám của bệnh
viện. Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đến mức tái nhợt của anh, cô
há miệng muốn nói nhưng nước mắt lập tức tuôn rơi. Có lẽ cách
phòng bệnh khá xa, lần này cô khóc đến đau thấu tâm can, tại đại
sảnh trống vắng trong đêm tuyết rơi, tiếng khóc cô lúc ấy vô cùng rõ
ràng.

Cô đoán Từ Nghi đã biết cô nghe được cuộc nói chuyện của anh

và mẹ, nhưng anh chẳng hề hỏi một câu, chỉ cởi áo khoác bao phủ
người cô. Lúc đó anh nói rất nhiều lời, nhưng cô chỉ nghe rõ cũng
chỉ nhớ được có hai câu cuối cùng thế này.

“Trước khi anh đến đã đánh xong đơn xin kết hôn, chỉ cần em

đồng ý thì chúng ta đi đăng ký ngay. Một năm qua là anh rối rắm,
hiện giờ anh đã hiểu ra, nên không thể rối rắm cả đời.” - nói đến
đây, giọng anh cũng khản đi, anh nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ - “Điềm
Điềm, nuôi tóc dài lại đi em.”

Không có màn cầu hôn long trời lở đất, dù bây giờ nghĩ lại đau

khổ vẫn chiếm phần nhiều, nhưng cô thật sự đã nhận lời anh như
thế. Cũng không nghĩ ra lý do gì có thể cự tuyệt. Từ Nghi chính là số
kiếp cả đời cô.

Đêm hôm đó, đến hơn nửa đêm Chử Điềm mới ngủ. Sáng hôm

sau thức dậy rất sớm, bởi vì không có anh, bởi vì còn phải đi làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.