Giọng anh vẫn hơi khàn, Chử Điềm liền biết tối qua anh giống cô,
đều ngủ không ngon giấc. Sau một đêm, phản ứng của cô không
mãnh liệt như ngày hôm qua nữa. Nhưng đối mặt anh cô vẫn không
biết nên nói gì. Thay vì nói kháng cự, không bằng nói là tránh né.
“Hôm qua anh đã nghĩ cả một đêm, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự
không nên giấu em.” - Từ Nghi nói, giọng vô cùng vững vàng - “Sau
khi anh cả qua đời, chị Mạnh Phàm bị bệnh, đúng là anh đã ở bên
cạnh chăm sóc chị ấy một thời gian. Bởi vì khi đó trạng thái tinh thần
của chị ấy đã suy sụp, chị ấy cự tuyệt không cho bất cứ ai tiếp xúc,
nhưng chị ấy không hề bài xích anh, chị ấy nhận lầm anh là anh cả.
Cho nên đâm lao thì phải theo lao, cũng từng mặc quân phục của
anh cả, đóng vai anh ấy. Và cả, anh từng… hôn chị ấy, điều này anh
không gạt em, nhưng không phải như em nghĩ. Tất cả những gì xảy
ra trong quá khứ đều không phải hiểu lầm, anh đã làm hết thảy mọi
chuyện, nhưng có một chuyện anh muốn nói cho em biết rõ, anh
chưa từng nảy sinh tình cảm gì ngoại trừ tình cảm chị em với chị
Mạnh Phàm, anh chỉ kính trọng chị ấy thôi.”
Thẳng thắn đến quá đột ngột, Chử Điềm sửng sốt tại chỗ.
“Có rất nhiều việc lẽ ra anh định hôm nay đến đây nói hết cho em
biết. Nhưng em không có ở đây, anh cũng đột ngột nhận được
nhiệm vụ, lập tức phải lên đường.” - anh dừng một chút lại nói -
“Chờ anh trở về, em muốn biết chuyện gì anh đều nói cho em biết.”
Nghe rõ anh đang nói gì, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy trong
lòng rất khó chịu. Đó là cảm giác buồn bã bất ngờ không kịp phòng
bị, cho nên cô nhất thời không nói ra lời.
“Lần này anh nói thật đấy, Điềm Điềm.”