BẦY HẠC - Trang 507

Vừa ngước mắt đã nhìn thấy Chử Điềm đến, ông thả lỏng, cười

nói với cô:

“Hôm nay thời tiết khá đẹp, có lạnh không con?”

“Trời trong, mặc áo khoác đã đủ ấm rồi ạ.” - Chử Điềm thấy ba

chồng ở trong phòng buồn chán liền đề nghị - “Ba, con đẩy ba ra
ngoài một chút, hít thở không khí trong lành nhé?”

Từ Kiến Hằng nghe vậy vô cùng vui mừng đặt báo xuống:

“Cũng tốt, cả ngày cứ chết dí trong phòng, không có bệnh cũng

ngột ngạt đến có bệnh.”

Chử Điềm cười, lấy áo khoác choàng lên người Từ Kiến Hằng, lại

bảo nhân viên chăm sóc dìu ông đến xe lăn, đẩy xe lăn xuống lầu,
đến vườn hoa phía sau khu nội trú.

Thời gian này trong vườn hoa tụ tập rất đông người. Phần lớn

đều là bệnh nhân nằm viện, ở lâu trong phòng nên ra ngoài hóng
mát một chút. Chử Điềm đẩy ông đi giữa dòng người, tâm trạng
cũng thoải mái hơn ở trong phòng bệnh.

Lúc đi đến một cái đình nhỏ, thấy có hai người già đánh cờ bên

trong, Từ Kiến Hằng bảo Chử Điềm đẩy ông vào, ngồi bên cạnh xem
vài nước, lại lặng lẽ bỏ đi. Đi về phía trước nữa lại thấy mấy người
bạn nhỏ ngồi vây quanh vẽ tranh trên bãi cỏ. Ông cũng bảo Chử
Điềm dừng lại, lẳng lặng ngắm nhìn. Có thể thấy vẻ mặt Từ Kiến
Hằng vô cùng thư thái và vui vẻ, dường như rất hưởng thụ cuộc
sống nằm viện thảnh thơi thế này.

Chỉ nghe ông thở ra một hơi thật dài, cảm thán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.