BẦY HẠC - Trang 525

“Anh nhớ em, nhưng không biết nên nói với em điều gì. Em cũng

biết con người anh đần độn, trầm lặng ít nói, không biết nói lời dễ
nghe gì, cũng không kịp chuẩn bị bản nháp. Cho nên bây giờ anh
nghĩ gì nói đó, em nghe đừng cười anh, cũng đừng trách anh.”

“Trải qua hai năm, thật ra anh đối xử với em không hề tốt. Trước

khi kết hôn, em theo đuổi anh, anh trốn tránh em, tất cả mọi người
đều nói anh không biết điều, cô gái xinh đẹp như vậy mà không cần.
Sau khi kết hôn, anh thường xuyên vắng nhà, để em lại một mình,
không thể nào chăm sóc em, còn thường khiến em chịu ấm ức. Đôi
khi chính anh cũng nghĩ, anh thật sự là một tên khốn vô sỉ.”

Nghe đến đây, cảm giác chua xót lại ùa đến. Có chút ấm ức nếu

như chỉ có mình cô biết có lẽ vẫn có thể nén nhịn. Nhưng nếu thốt ra
từ miệng người khác, nhất là người cô quan tâm, như vậy nỗi buồn
này sẽ được phóng đại lên rất nhiều. Đối với cô mà nói, người này là
Từ Nghi.

Trong điện thoại vẫn còn truyền đến tiếng nói của anh.

“Có thể mấy điều dông dài anh nói không phải thứ em muốn

nghe, thật ra rất lâu về trước, anh cũng không muốn nhắc đến
chuyện trước kia. Nhưng gần đây không biết tại sao trong đầu anh
như chiếu một bộ phim, những chuyện xảy ra thuở trước cứ hiện về
trong anh từng hồi, trong mỗi khi có khoảng thời gian trống lúc diễn
tập, ở tất cả giờ phút anh có thể yên tĩnh. Anh từng nói với mình
quên đi, quên hết cả đi. Cho đến hôm bị em hỏi trong điện thoại đó,
anh mới bừng tỉnh hóa ra anh vẫn luôn nhớ rõ. Khoảnh khắc đó anh
hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng không biết đối mặt với em thế nào.
Anh không biết nên nói với em làm sao về anh, về anh cả, về Mạnh
Phàm, về tất cả bọn anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.