BẦY HẠC - Trang 536

Từ Nghi cảm thấy hối hận. Anh không nên do dự mà phải lập tức

trở về. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, điện thoại văn phòng liền đổ
chuông, là đường dây quân sự chỗ anh ngồi. Từ Nghi không dám trì
hoãn vội vàng nhấc máy lên.

“Alo, Điềm Điềm à?”

Anh hỏi, tiếng nói thoáng chút khẩn trương khó lòng nhận ra.

Đáp án nhận được lại khiến anh thất vọng, là trưởng ban Lý ở nơi
huấn luyện nghe nói anh đã trở về, có ý tìm anh qua nói chuyện. Nói
chuyện ư?! Đã vào giờ phút quan trọng này còn nói gì mà nói chứ!
Từ Nghi nén cơn kích động muốn chửi thề, dùng sức gác điện thoại.

Tại văn phòng trưởng ban huấn luyện, trưởng ban Lý cười hớn hở

thăm dò Từ Nghi. Sáng sớm anh ta đã nghe người ta nói, thượng úy
trẻ tuổi nhảy dù đến dưới trướng anh chưa đến nửa năm đó có biểu
hiện vượt trội trong đợt diễn tập vừa mới kết thúc. Anh ta vừa vui
mừng vừa lo lắng. Vui mừng là dù sao cũng là cấp dưới của mình,
nói ra cũng hãnh diện. Lo lắng là sợ không giữ được người.

Thanh niên mà, lòng rất hoang dã. Hơn nữa có thể trải nghiệm

mấy năm ở đại đội đặc chủng, sau này muốn phát triển lên nữa cũng
dễ dàng hơn rất nhiều. Có điều đây không phải là tuyệt đối. Điều
kiện của sư đoàn A chỗ anh không tệ, rất được quân khu coi trọng,
cậu ta ở đây chưa chắc không có tiền đồ rộng mở.

Trưởng ban Lý nói rõ thiệt hơn, nói gần xấp xỉ một giờ, nói đến

khô cả miệng. Nhưng xem chừng Từ Nghi vẫn không hề lung lay.
Trong lòng không khỏi có chút sốt ruột. Tên nhóc này không phải là
muốn đi thật chứ?

Anh ta hắng giọng, thoáng gõ bàn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.