BẦY HẠC - Trang 547

“Điềm Điềm, chỉ cần em đừng khóc, anh sẽ mặc cho em đánh

chửi, có được không?”

Chử Điềm rũ mắt, cô nuốt ngược nước mắt lại mới ngẩng đầu lên,

giọng khản đi nói:

“Em chẳng phí sức đánh anh đâu, em còn ngại tay đau nữa kìa.

Em đơn giản không cần anh nữa là được rồi, không phải vừa hay
trước đó anh còn hỏi em như thế sao, coi như đây là câu trả lời của
em.”

Đây là câu nói dài nhất từ nãy đến giờ cô nói với anh, nhưng Từ

Nghi nghe thấy mà kinh hãi. Kể từ khi gửi đi những tin nhắn kia, cô
chẳng nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh
nữa. Từ Nghi cũng biết có lẽ chỗ nào không đúng rồi. Lúc trước vẫn
chỉ là phỏng đoán, bây giờ nghe cô nói ngay trước mặt, anh liên lập
tức bừng tỉnh.

Lời đã thốt ra khỏi miệng, có chán nản hối hận nữa cũng không

giải quyết được gì. Từ Nghi bịt chặt mặt Chử Điềm, giải thích với
giọng hơi cứng nhắc:

“Anh không có ý này.”

Anh hỏi cô như vậy không phải là muốn nói chia tay.

“Vậy anh có ý gì? Lẽ nào anh nói những lời đó đều là lừa em?”

Cô lấy di động ra, bấm vào Weixin đưa cho anh xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.