BẦY HẠC - Trang 548

“Chứng cứ” ngay trước mặt, Từ Nghi không có lời nào để nói.

Những điều này là do đêm đổ tuyết kia, một mình anh ngồi trên
ngọn đồi nói từng câu một, thu âm lại, gửi cho cô. Mỗi một câu đều
là anh nói, không chống chế được.

“Không phải anh tự ti, cảm thấy không xứng với em sao? Vậy thì

chia tay là được, dù sao quyền quyết định là ở phía em. Một người
đàn ông ngay cả chuyện này còn không làm chủ được thì tại sao em
còn phải ở lại bên cạnh anh nữa chứ.”

Tuy biết rõ đây là lời nói giận dỗi của Chử Điềm, nhưng cuối cùng

Từ Nghi vẫn có vài phần khó xử. Anh cúi đầu, tiếng nói rất khẽ:

“Anh giao quyền quyết định cho em, nếu như em thật sự cảm thấy

anh khiến em khó mà chịu đựng, em có thể lựa chọn bỏ anh…” -
ngập ngừng, anh có chút khó khăn nói tiếp - “Đêm đó đúng là nghĩ
như vậy, cho nên hỏi em qua điện thoại xong, ngay hôm sau tỉnh lại
liền hối hận.”

“Hối hận cái gì?”

“Anh không nên để em lựa chọn.”

“Lẽ nào anh không phải cố ý?” - Chử Điềm ra vẻ bình tĩnh, che

giấu tiếng nghẹn ngào trong giọng nói - “Chắc chắn anh cảm thấy
em chính là con ngốc, bất kể thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh
đúng không? Nên anh mới dám hỏi em như thế.”

“Làm sao anh dám nghĩ vậy chứ?” - ý nghĩ muốn móc tim ra cho

cô xem Từ Nghi đã nghĩ sẵn rồi - “Là bởi vì sợ nên anh mới hối hận,
hối hận chết được. Nếu như có thể, anh chỉ nói với em một câu thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.