BẦY HẠC - Trang 568

cổ họng, bà mới nói xong một câu - “Thằng nhóc này muốn đi bộ đội
đặc chủng.”

“Sao ạ?”

Chử Điềm cảm thấy tai mình vang lên hai tiếng ầm ầm, cô sững

sờ nhìn mặt Phùng Kiêu Kiêu, không nghe thấy câu hỏi vội vã của
cô ấy. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người
cô, cô nhắm hai mắt lại theo phản xạ rồi hôn mê bất tỉnh.

Hành lang ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

Sau khi đưa Chử Điềm đến bệnh viện, Phùng Kiêu Kiêu đứng

ngồi không yên chờ ở ngoài. Không lâu sau, Tống Khả Như và Từ
Kiến Hằng cũng chạy đến. Nghe Phùng Kiêu Kiêu kể rõ ngọn
nguồn, Từ Kiến Hằng không nhịn được trừng mắt nhìn vợ, bắt đầu
trách bà:

“Đã nói bà đừng gọi điện thoại cho Chử Điềm, chuyện còn chưa

đến đâu nói gì mà nói? Bây giờ thì tốt rồi, con dâu sợ đến mức cũng
vào viện, lỡ như có chuyện gì xấu, bà có mà khóc.”

Giờ phút này Tống Khả Như chẳng nói nổi một câu, tâm trạng

của bà quá phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể diễn tả bằng nước
mắt. Sau khi Từ Kiến Hằng nói cảm ơn Phùng Kiêu Kiêu, nhìn dáng
vẻ vợ khóc thút thít có chút bất đắc dĩ nhắc nhở bà:

“Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện thoại cho Từ Nghi đi.

Điềm Điềm đã như vậy rồi, tôi không tin nó không trở về, đến lúc đó
bà bắt nó lại hỏi cho rõ không được sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.