BẦY HẠC - Trang 631

“Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn nó còn sống.”

Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu

chưa từng rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che
giấu sự khác thường của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc
Hòa.

Mạnh Ngọc Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba

con này đều đến bệnh viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông
nhận được chứ? Ông đứng lên, khom người, gần như nghẹn ngào
khước từ:

“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”

Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch.

Nhưng người này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông
ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có
mặt mũi lấy tiền của ông.

“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn

nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” - Từ Kiến
Hằng trầm giọng cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên - “Có chuyện tôi
vẫn chưa kịp nói với anh.”

Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân,

có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ
phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên
cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép
này để kết hôn. Cho dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều
năm, nhưng tin tức quan trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ
cảm thấy đột ngột. May mà lúc trước từng gặp cô bé kia vài lần, có
ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả thích, họ cũng không định phản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.