BẦY HẠC - Trang 67

quân đội của bọn con. Nếu không cũng không cách nào trò chuyện
với mấy đứa trẻ tuổi như các con…”

Chử Ngật Sơn như thể cuối cùng đã bắt được một người, cứ lải

nhải mãi không thôi. Mà từ nhỏ đến lớn Từ Nghi lại rất dở trong
khoản nói chuyện với người lớn, đối đáp được vài câu thì đã thấy
hơi nhức đầu. May mà vừa hết biết nói gì thì Chử Điềm đã tắm xong
đi ra ngoài, đang cầm khăn lau tóc.

Từ Nghi đưa điện thoại đến:

“Điềm Điềm, điện thoại của em.”

“Ai gọi thế?”

Chử Điềm cầm lên xem, không đợi Từ Nghi trả lời đã nhấn nút

kết thúc, tiện tay ném di động qua một bên. Có điều là cô ném
không chuẩn, vang lên một tiếng lạch cạch, điện thoại đã trượt
xuống tay vịn ghế salon rớt xuống đất. Chử Điềm làm như không
nghe thấy, quay người lại tiếp tục đứng trước gương tủ quần áo lau
tóc.

Từ Nghi đứng tại chỗ, nhất thời hơi kinh ngạc. Đến khi anh hồi

phục tinh thần bèn quay người lại nhặt điện thoại di động lên cho
cô. Mới vừa cầm nó lên đã thấy Chử Điềm vội vàng đi đến.

“Anh không được gọi lại cho ông ta” – cô lớn tiếng.

Từ Nghi nhìn Chử Điềm, chỉ thấy ngực cô phập phồng kịch liệt,

không biết tại sao lại giận dữ đến vậy. Anh bình tĩnh giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.