BẢY NĂM SAU - Trang 190

Giết thời gian như thế nào đây trong khi chờ đợi thời gian giết chết chúng

ta?

Câu này đã được ai nói ra nhỉ? Sartre? Beauvoir? Aragon? Trí nhớ của cô

có vấn đề. Vả lại, đó chính là điều thúc đẩy cô đi khám bệnh. Đầu tiên, cô
thấy một vài dấu hiệu báo trước: buồn nôn, nôn, đau đầu, nhưng có ai chưa
từng gặp phải những triệu chứng này chứ? Lối sống của cô không phải
không có gì đáng chê trách nên cô không lấy thế làm lo. Dần dần, cô thấy
mình hay quên, giảm trí nhớ, điều đó xảy ra thường xuyên đến mức gây khó
khăn cho cô trong công việc. Cô trở nên bốc đồng, dần dần cũng mất khả
năng kiểm soát cảm xúc. Rồi những cơn chóng mặt xuất hiện, khiến cô
quyết định đi khám bác sĩ.

Chẩn đoán đưa ra vừa nhanh mà cũng vừa phũ phàng.

Trên mặt quầy bar bằng gỗ chình ình một tập hồ sơ y học rất dày. Những

góp nhặt sống động về căn bệnh cô mắc phải. Constance đã mở nó đến lần
thứ n và hoảng sợ nhìn hình ảnh bộ não của mình được chụp X-quang. Trên
phim chụp, cô thấy rõ rành rành một khối u to tướng và các vùng di căn của
tế bào ung thư, chúng đã xâm chiếm sang phần trái của thùy trước. Nguyên
nhân căn bệnh này vẫn còn chưa được xác định rõ và không ai có thể nói
được tại sao cơ chế phân chia tế bào lại đột nhiên trở nên hỗn loạn và sinh
sôi vô số tổ chức trong não cô.

Mặt mũi tái nhợt, cô đặt phim chụp vào tập hồ sơ, khoác chiếc áo da lên

người rồi bước ra vườn.

Trời vẫn dễ chịu. Một làn gió mát nhẹ xào xạc trong đám lá cây. Cô kéo

khóa áo khoác da lên, ngồi xuống một chiếc ghế tựa, rồi vắt tréo hai bàn
chân lên chiếc bàn cũ kỹ bằng gỗ tếch đã bạt màu. Cô vừa hút thuốc lá vừa
ngắm nhìn mặt tiền sặc sỡ của ngôi nhà. Với mái che bằng sắt rèn vươn cao
phía trên bậc thềm, ngôi nhà có nét giống với những ngôi nhà búp bê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.