BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 399

“Dạ, bà mà biết thì…”

“Chả ai biết, em yên tâm đi, ta không nói ai nghe đâu.”

Cô nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ, tại sao cô có mắt âm dương mà lại
không nhìn thấy vong hồn của tướng công mình? Chẳng phải chàng đã mất
rồi sao? Nãy A Tỳ nói cô mới để ý, giờ thì thắc mắc đến không ngủ được,
tiếc thật, không lẽ chàng đã đi đầu thai rồi sao?

Cô nằm đó cũng hơn canh ba, lát sau ngủ quên lúc nào không hay. Cô đang
ngủ thì chợt quơ tay qua bên cạnh, cảm thấy lạnh nên kéo chăn lên đắp.
Biết có A Tỳ ngủ cạnh nên cô mò nhẹ nhàng hơn, ai ngờ lại không thấy nó
đâu. Cô nheo mắt rồi nhìn trong bóng tối, chợt thấy nó ngồi gục đầu xuống,
người nó đứng sững như cái hình nộm, tóc thì xỏa hết ra. Cô nghĩ nó sợ có
người thấy nó ngủ chung với cô thì sẽ bị mắng nên mò ra đó, cô liền kêu:

“A Tỳ à, em lại đây ngủ đi!”

Trong không gian im lặng đó, cô chợt thấy gai óc nổi lên, hình như có gì đó
lạ lạ. Bỗng A Tỳ cười lên một cái lớn, giọng nó vô cùng đáng sợ. Nó vừa
cười vừa quay qua, mặt nó phát sáng lên ánh sáng màu xanh lá, miệng thì
há to cười ha hả.

“Tôi là Tiểu Oa mà thiếu phu nhân! Ha Ha!”

——————————————–

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.