BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 44

“Mợ… Sao mợ lại đánh con?”

Nó nói như gầm lên trong miệng, cô chỉ vào mặt nó rồi tẩn thêm mấy cái,
nó vừa hét vừa khóc, ai cũng không dám can, lát sau thấy tiểu thư ấy xuất
ra khỏi A Tỳ cô mới dừng lại, cô kêu người mang A Tỳ theo, cõng nó đi vì
nó đã xỉu rồi, cô đi vào kiệu ngồi xuống nhìn cây roi đã tơi tả, cô thầm nói

“Đừng làm phiền tôi, tôi chẳng có lỗi gì với cô cả!”

Nói rồi cô siết cái roi trong tay nghiến răng, chợt bên tay có tiếng rêи rỉ
chửi mắng

“Mày dám đánh tao, con nghèo hèn, con dơ bẩn con khốn nạn! “

Cô giơ cây roi lên rồi quất trong không trung

“Biến đi!”

Cô biết A Tỳ bị nhập từ khi nó quay mặt lại, ánh mắt đó đục ngầu, vả lại
giác quan nói cho cô biết, là tiểu thư nhà đó nhập, lúc đi ngang nhà phú hộ
đó nó còn quay qua nhìn nhà của mình, cũng may là cô nhanh trí, nhớ đến
đầu thôn mình có một cây dâu, cô liền kêu dừng ở đó, thò tay ra bẻ cành
dâu

Có lẽ cái chết tức tưởi ngày hôm ấy khiến cô ta tức giận, nhưng đâu quan
trọng nữa, rõ ràng là cô ta đã ép cô kia mà, nếu cô ta làm dâu nhà họ Hoàng
chắc gì đã được sống

Đến khi trời sập tối cô mới thấy không an tâm, cô liền kêu gia no khiêng
qua nhà mình, bảo muốn thăm mẹ và em một chút, lúc đầu họ không đồng
ý nhưng cô cầm cái cây chỉ vào mặt họ, và nhìn qua A Tỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.