BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 513

lại, rồi gió cũng dần ngưng thổi. Bà lại thấy mặt hồ im ắng lại như bình
thường, bà và A Tỳ nhanh chóng chạy ra, nước văng tung tóe lên bờ làm cả
một mảnh đất rộng phải ướt nhem. Bà vừa chạy ra vừa gọi:

“Hoài Thục! Hoài Thục! “

Đáp lại tiếng gọi khẩn khoản của bà, chỉ là tiếng vang vọng ngược lại,
không có lấy một tiếng đáp trả. Bà nhìn quanh mặt hồ, chợt một tiếng đập
nước vang lên, bà nhìn thấy cô nổi lên đập tay xuống nước rồi bơi vào. Bà
trợn mắt lên mừng như sắp phát khóc. Bà liền giơ tay ra đón lấy cô.

Cô nắm tay bà rồi thở hổn hển bò lên bờ, lên tới bờ liền nằm lăn dài ra đó
thở. Cái lốc xoáy đó thật sự quá khủng khϊế͙p͙, cô nhớ tới mà còn rùng mình,
tay cô buông cái hũ ra, nằm đó nhìn lên trời cao. Bầu trời đen kịt, cô như
muốn nát nhừ ra vì đau đớn, bà Hậu lay lay người cô, sờ vào mặt cô, rất
lạnh, bà kiểm tra hết thân thể tay chân của cô, cổ áo vẫn còn mở toang.
Bông hoa gần vai ngực vẫn còn đó, bà liền hỏi:

“Cô cảm thấy thế nào rồi? “

Cô quay mặt qua nhìn bà, đầu tóc cô rối bù. Sau đó là một vệt máu chảy ra
từ miệng cô, mắt cô chợt nhắm lại, mê man không biết gì.

Bà Hậu và A Tỳ chợt hốt hoảng kéo cô dậy, một người cõng cô, một người
ôm cái hũ quay về. Cô nằm trêи vai bà Hậu mà máu từ miệng không ngừng
rỉ ra, sau đó chảy dài xuống dưới y phục bà. Cô nhắm mắt lại mà vẫn còn
nhớ lại hình ảnh của một người.

Người đó nhảy xuống sông rồi bơi lại phía cô, giữa cơn lốc xoáy đó, người
đó ôm lấy cô, bảo vệ cô, cô không thấy mặt người đó được, chỉ cảm thấy
rất an tâm, cô nằm trọn trong vòng tay ấy. Cô nhắm mắt lại rất lâu sau, rất
lâu sau, sau đó nước không xoáy nữa, cũng không còn quật vào người cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.