BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 606

“Xùy chưa thấy ai mê trai như cô đấy, cứ Cảnh Minh là sáng mắt lên thôi.
Ăn cũng Cảnh Minh ngủ cũng Cảnh Minh “

Nghe nó nói giọng mỉa mai, cô bóp nó lại cái rồi nói:

“Im đi! Cậu Cảnh Minh vì cứu tôi mà bị thương đấy. Nên tôi rất lo cho cậu
ấy!”

“Xùy…chỉ có Cảnh Minh cứu cô thôi. Đầu heo!”

Nó nằm gục đầu xuống tay cô, cô vừa đi vừa hỏi, lát sau đã đến được nơi.
Thì ra cái nắp hầm này lại thông từ phòng đọc sách, do hằng ngày cậu Cảnh
Minh cứ ra ra vào vào, nên người ta không khóa lại. Có khi cô thấy cậu vào
đó nhưng lại chưa thấy cậu ra ngoài. Thì ra có con đường bí mật.

Cô đẩy cái tủ qua một bên, sau đó giơ tay lau mồ hôi. Bước vào bóng tối đó
cô cứ mằn mò đường đi, mò mò sau lát lại vấp té. Cô té đập mặt xuống đất,
suýt nữa thì giật mình hét lên, nhưng may sao có ai đó giơ tay ra ôm lấy eo
cô. Còn dùng bàn tay bịt miệng cô, lúc ấy khi đã đứng dậy rồi cô mới giật
mình quay lại, ai vậy? Cô đang thắc mắc là ai đã đỡ cô, cô đứng nhìn vào
bóng tối, một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra. Sau đó cô giơ tay ra quờ quạng,
tiếng quạ thối cất lên:

“Này xấu xí, mau đi, làm cái gì đấy?”

“Này quạ thối à? Ngươi có thấy ai vừa nãy đã đỡ ta không? “

“Cô điên à? Làm gì có ai? Chẳng có ai cả. Mau lên đi. Cô biết tôi không thể
ở gần Cảnh Minh quá rồi mà. Mau lên”

“Được rồi. Đến đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.