BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 742

“Hoài Thục!”

Cô đứng yên lại, sau đó mắt đảo quanh khu rừng. Chẳng thấy ai cả, chẳng
thấy người nhưng giọng nói đó là của bà Hoàng kia mà, không phải đúng
hơn là bà Đức Hạnh!

Cô không chần chừ gì, quay mặt lại rồi giơ tay vào miếu. Một tấm bài vị
màu đỏ chính là thứ cô muốn cầm lấy, cô giơ tay ra vừa tới đã chợt hét lên.
Sau đó Cậu Cảnh Minh liền nhìn cô, cô thấy cậu mà người toàn mồ hôi ướt
đẫm, sau đó cô thấy từ xa bà Hạnh đi lại, bây giờ không mang thân xác của
bà Hoàng nữa, đích thị là thân xác bà Hạnh. Cô run run nhìn bà, bà như
ngông cuồng đi lại, cơn thịnh nộ tức giận vẫn còn hiện lên trêи mặt bà.

“Nó dám dẫn ngươi đến đây cơ à? Cả gan lắm!”

Cô quay qua nhìn cậu Cảnh Minh, cậu Cảnh Minh lại nhìn vào mặt bà
Hạnh, bà ấy mỉm cười cái rồi nói.

“Cảnh Minh! Mau! Con mang nó qua đây cho mẹ!”

Bà bước lại một bước, cậu liền nắm cánh tay cô lùi lại một bước, bà mỉm
cười lạnh lùng nói với cô:

“Con tiện nhân, hôm nay nhất định ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”

Nói xong cậu liền kéo tay cô lại, chắn ngang mặt bà, bà mỉm cười cái rồi
thở dài.

“Đến nước này rồi con nghĩ mẹ sẽ vì con tha cho nó nữa hay sao?”

“Con không nghĩ thế! Con đang nghĩ làm sao để chết một cách không đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.