BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 54

sẽ giết mình rồi vùi thây nơi đồng vắng.

Con lừa của chúng tôi cứ kêu ré lên từng tiếng, tiếng kêu không giống tiếng
quạ nhưng nghe rất khét tai, khiến ông đánh xe phải quay đầu lại, nói với
giọng đặc khẩu âm Sơn Đông: “Cô gái, đến rồi, tôi chỉ chở cô đến đây
thôi”.

Nhìn phía trước, tôi thấy một cây gỗ mục cắm vào trong đá núi, bên trên có
ghi dòng chữ màu đỏ: “Thôn Đỗ”.

Gió bỗng thổi vù vù, con lừa cứ chốc lại nhảy rống lồng lên rồi đột ngột
quay đầu chạy tít một mạch về phía sau. Chưa kịp xuống, nó đã lồng lên
chạy quá nhanh khiến tôi và đồng nghiệp Thạnh Quân Mỹ ngã sụp xuống
đất. Trực giác mách bảo tôi rằng, con lừa đó đã thấy cái mà chúng tôi
không thể thấy được, nó hoảng quá nên mới lồng lên tháo chạy như thế.

Nghĩ đến điều đó, tôi thấy rùng mình.

Lão đánh xe cầm chặt dây cương, vừa kéo con lừa lại vừa chửi rủa nó, cuối
cùng ông ta cũng lôi được nó về.

Sau đó, ông ta nhảy xuống xe, vội vàng đỡ tôi và Quân Mỹ dậy, và nói:
“Xin lỗi hai cô, thực tình xin lỗi! Không thể đưa hai cô đi được nữa, trong
ngôi làng có nhiều điều tà quái; trước đây, trong làng này có một trận đại
dịch, người chết nhiều đến nỗi thiêu không kịp”.

Thạnh Quân Mỹ không chút để ý gì đến lời nói của lão đánh xe, mở hành lý
ra, kiểm tra thử có vật gì bị vỡ khi ngã lúc nãy không. Tôi chau mày một
cách bất mãn, làm thế nào để thể hiện là một phóng viên đạt tiêu chuẩn,
xem ra về vấn đề này cô ta còn quá thiếu kinh nghiệm.

Trước mắt, khi chưa có đối tượng nào để phỏng vấn, thì việc đầu tiên là thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.