BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 190

17

Morrow đang mặc áo khoác, kiểm tra túi để tìm chìa khóa và

điện thoại ở trong văn phòng thì Routher dè dặt gõ vào cánh cửa đang
mở.

“Thanh tra trưởng Bannerman muốn gặp chị trong văn phòng

ông ấy.”

“Cảm ơn Routher.”

Cậu ta quay ra hành lang và cô gọi cậu ta trở lại.

“Sao cậu lại đến họp muộn thế?”

Routher sẽ không bao giờ làm gián điệp được bởi khuôn mặt cậu ta

biểu cảm đến mức cô có thể đọc được toàn bộ câu chuyện từ những
cử động nhỏ nhất trên mặt: Cặp lông mày giao nhau vì một lý do
chính đáng và đó không phải là lỗi tại cậu ta, ý nghĩ chợt đến rằng
đi muộn là xấu và không được thăng chức lại là tốt, một nụ cười nửa
miệng tự chúc mừng mình vì đã rất tỉnh táo và cuối cùng là một lời
nói dối:

“Xin lỗi, tôi ngủ quên”.

“Vào lúc năm giờ chiều mà cậu lại ngủ quên à?”

Trông cậu ta có vẻ lúng túng:

“Sẽ không có chuyện đó nữa đâu”.

Cô nhìn chằm chằm Routher, thấy cậu ta đỏ mặt.

“Ra khỏi đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.