BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 191

Cậu ta vui vẻ làm theo.

Cô đi xuống hành lang và thấy cửa phòng Bannerman hé mở.

Ông ta đang nói chuyện với ai đó, toàn là “vâng” với “dạ”. Cô gõ cửa
và bước vào, thấy ông ta đang có điện thoại, liên tục đồng ý với ai
đó. Ông ta nhìn cái ghế trước mặt mình và cô ngồi xuống, chờ cho
ông ta nói xong trong lúc nhìn quanh bàn làm việc của ông ta.

Hồi họ còn chung phòng làm việc, bàn ông ta vương vãi những lời

nhắn như kiểu mạnh miệng tuyên bố “tôi là người như thế đấy.”
Morrow không tin chút nào. Nhưng cô vẫn thấy việc đó thú vị, là
cách để cô trau dồi kỹ năng nhìn vào đằng sau sự việc tới tận bản
chất. Bannerman không ăn thanh dinh dưỡng thay bữa trưa vì lo
lắng cho sức khỏe mà vì ông ta sợ béo. Cô cũng không bị lừa phỉnh
bởi cái chặn giấy hình ván lướt sóng: Ông ta đâu có thích hoạt động
thể thao mạo hiểm mà chỉ cần thi thoảng đi tắm nắng. Cô ghét
ông ta vì thấy ông ta đang cố sức làm mình khác biệt với cả đội và
biết ông ta có khả năng làm thế bởi coi chuyện đó quá quan trọng;
Ông ta có bố là cảnh sát nên nắm rõ trò chơi trong lòng bàn tay.

Từ ngày được thăng chức, Bannerman chỉ chăm chăm tỏ ra ta là

người lãnh đạo.

Ông ta cúp máy.

“Tôi phải nhúng tay vào vụ điều tra này một chút, Morrow ạ”,

ông ta nói mà không xin lỗi. “Vì chỗ tiền. Người ta lo lắng, không
chỉ vì nó ở đó và nhiều như thế, mà còn vì nó bằng đồng Euro.”

Một lời nói dối khác. Tiền cũng là một phần nhưng ông ta

không chỉ muốn vinh quang. Ông ta đang có dự định khác nữa.

“Họ đã kiểm tra các dấu vết liên quan đến ma túy chưa?”, cô

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.