BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 111

Bà Thalaine mỉm cười yếu đuối:

“Nếu cô không phiền...”.

Kay lau khô tay, biết rằng trông mình rất cáu kỉnh và hứa với

bản thân sẽ quay lại để giải thích với bà ấy trên đường ra trạm xe
bus, rằng cô không thích cũng không tin cảnh sát, rằng cô từng gặp
rắc rối với họ.

Cô hạ giọng:

“À, hôm nay tôi sẽ làm đến đây thôi, nếu bà thấy không sao”.

Cằm của bà Thalaine hơi run run lo lắng nên Kay chạm vào

cánh tay bà trên đường đi ra cửa, để bà biết rằng không phải cô cáu
với bà.

“Thực ra”, Kay quay lại khi nghe giọng bà Margery và thấy bà đã

được an ủi, “cô có thể mang rác ra cho tôi được không?”.

Đột nhiên thấy tức giận, miệng Kay méo xệch:

“Bà không tự mang nó ra được à, Margery?”.

Margery cũng méo miệng lại. Bà không thích Kay gọi thẳng tên bà

trước mặt khách khứa. Họ nhìn đăm đăm vào nhau một phút cho
đến khi Margery dứt mắt và ngồi xuống một trong những chiếc
ghế ăn.

“Tôi mong cô mang ra cho tôi.”

Kay bỏ ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại sau lưng. Cô đi rầm

rập qua phòng khách dài. Mặt trời chói lọi chảy vào bức tường dài qua
những cửa sổ nhỏ, hắt vào đồng tử của cô như một chuỗi những cái
tát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.