BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 120

trống một ngày ra sao. Nó tự hỏi cái chết của bố có làm bọn chủ nợ
không thể lấy được ngôi nhà của họ hay không. Thomas sẽ vẫn còn
dãy phòng riêng, cách xa ngôi nhà chính, tại tầng một. Thực ra đó là
căn hộ của bà. Những người cuối cùng sử dụng nó đã để dành nó làm
nhà ở cho ông bà. Hai phòng lớn trên vườn, với một nhà bếp và một
nhà tắm. Hồi họ mới chuyển vào, bố nó đã để Thomas biến
chúng thành phòng riêng vì nó hút thuốc chút đỉnh và họ không cho
phép điều đó trong nhà chính. Không tốt cho bệnh hen của Ella.

Thomas tưởng tượng ra cảnh cuối cùng mình cũng được nằm

trên giường, trong bóng tối, cô đơn đúng nghĩa và tự do suy nghĩ. Nó
không thấy đau buồn hay khổ sở như đáng phải thế. Cảm nhận của
nó là choáng váng và tức giận đến mức nó muốn chồm tới mà bóp
cổ chết Cơ trưởng Jack.

Cảnh giác với những suy nghĩ của mình, nó nắm chặt hai bàn tay

trên đùi. Thomas nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bố nó đã mất.

Ông luôn lấp đầy mọi căn phòng mình bước chân vào.

“Nhìn vào họ xem, nhìn bố xem”, ông từng nói với Thomas và

Ella khi họ vừa bước vào một nhà hàng. Ella ôm chặt eo bố và nói gì
đó thảm hại. Nhưng Thomas thì nhìn ông, nhìn mái tóc trắng xức
dầu màu bạc, và biết rằng mọi người đều làm thế bởi ở ông toát
lên mùi tiền. Chiếc áo khoác của ông chưa từng dính một giọt mưa,
cổ áo trắng phau, ông đang mang hai đứa trẻ vào nhà hàng Michelin
ba sao, trong khi ở đó toàn là các nhà tài phiệt vận com lê đen. Ông
làm thế chẳng phải vì lợi ích của bọn trẻ, chưa bao giờ làm gì vì
chúng cả. Họ đến ăn ở đó là để thiên hạ thấy ông phóng tay tiêu
một bữa ăn hai trăm bảng cho một đứa trẻ vị thành niên kỳ quặc và
một đứa bé gái ẽo ợt. Bố nó chẳng có gì là đặc biệt, ông chỉ giàu thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.