BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 121

Giờ thì ông đã chết. Thomas cứ nghĩ là chính mình đã giết bố,
rằng ông đã nghe nói về cô ta và treo cổ. Thực ra là nó hy vọng như
thế. Nó phải nhắc mình hết lần này đến lần khác là bố nó đã
lủng lẳng trên xà nhà trước cả khi Squeak khởi động xe ô tô.

Thomas nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng lẽ nó cũng phải treo cổ tự vẫn.

Lúc ấy nó rất muốn nhìn mặt bọn chủ nợ, những kẻ đang phản
đối ầm ĩ bên ngoài bức tường an ninh của ngôi nhà, ném trứng và
những tờ báo bị đốt qua tường, trong khi chúng có thể trúng vào
bất kỳ ai: Ella, một con chó hoặc là ai đó. Nó thích nhìn thấy những
dòng tít khi đứa con trai mười lăm tuổi của bố được tìm thấy đã
chết. Họ sẽ đổ hết tội lỗi lên tiền và áp lực từ công chúng. Họ sẽ
cảm thấy kinh khủng. Những tờ báo đã xỉa xói bố nó sẽ đảo ngược
quan điểm, tố giác những kẻ khác, kêu gọi sự bình tĩnh. Nó mỉm cười
với cái gáy của Cơ trưởng Jack.

Họ đang lao xuống, bay vòng vòng, xếp hàng chờ hạ cánh

xuống đường băng. Thomas nhìn ra đường chân trời. Nó có thể
thấy Bromley ở phía xa bên tay phải, có lẽ là Blackheath, cứ chìm
xuống, chìm xuống, biến mất rồi bị mặt đất nuốt chửng. Họ
đang lao xuống rất nhanh.Thomas đang thở nhanh đến nỗi làm
kích hoạt máy liên lạc và viên phi công phải hỏi lại nó vừa nói gì.

“Không có gì đâu”, Thomas hấp tấp nói, “tôi chỉ thở thôi”.

Họ đang bay song song với hàng đèn hiệu được xếp thành một

đường thẳng tắp hoàn hảo. Lao vào đường ấy, chúi đầu xuống,
mũi máy bay hạ thấp. Thomas không thở nổi và bắt đầu bám chặt
lấy mép ghế đệm.

Chiếc máy bay hạ cánh xuống đường băng và chậm lại, khẽ nảy

lên khiến họ cảm nhận được trọng lượng đang bị dồn xuống mũi
máy bay một cách đáng lo ngại. Cỗ máy tự điều chỉnh, chậm lại như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.