11
Nước mưa lạnh băng táp vào mặt Morrow. Bậc thang trên cùng
hiện ra và màn mưa nhẹ đang vờn xung quanh cô, phủ xuống cô, gió
giật viền áo khoác của cô như một đứa trẻ, khiến cô mỉm cười trong
lúc lắng nghe Bannerman gào thét qua điện thoại:
“Tắt cái đó ngay! Tắt ngay và nghe tôi nói đây!”.
Điện thoại đang cách tai cô cả tấc nhưng cô vẫn nghe được giọng
phụ nữ ở phía bên kia, nói năng chậm rãi như bị phê thuốc:
“Đi theo con đường trước mặt”.
Bannerman hét lên:
“Tắt cái quỷ ấy đi!”.
Chửi thề thì không giống tính cách ông ta chút nào. Hẳn ông ta
muốn tới đây lắm. Chính là sức hấp dẫn của đồng tiền, số
lượng chưa đếm xuể, nguồn gốc khó mà tưởng tượng nổi, cả một
biển cơ hội màu hồng.
“Rẽ phải, ngay bây giờ.”
Mặc dù vậy, người ta đã huấn luyện cho những tay lái xe bọc thép
cách bàng quan, huấn luyện họ không phản ứng trước tiếng gào
thét hay lời đe dọa, chỉ việc phớt lờ, bình tĩnh và tiến đến cái đích
đã vạch ra từ trước. Vài cảnh sát lại còn học thuộc bài hơn những
người khác nữa chứ. Cô có thể nghe tiếng người lái xe trả lời những
câu ngắn gọn: không, vâng, ở đây, không phải ở đây; Trong lúc giọng
nữ của hệ thống GPS tiếp tục nhẹ nhàng đọc chỉ dẫn và hai chiếc
cần gạt nước rít lên trên khung kính.