BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 127

“Morrow? Morrow!”, Bannerman đang hét gọi cô.

Cô nghĩ đến chuyện tắt máy và sau đó sẽ bảo là do mất sóng,

nhưng đằng nào ông ta cũng sẽ gọi lại trong lúc hét lên những chỉ
dẫn mà người tài xế không chịu làm theo.

“Vẫn nghe đây, sếp.”

“Rồi, chúng tôi đang đến. Chậm nhưng sẽ đến.”

Đứng từ trên đỉnh cầu thang, Morrow nghĩ về Sarah Erroll. Trẻ

tuổi hơn cô và sống một mình trong căn nhà này. Từ nhỏ đến lớn
sống ở cùng một chỗ thì thật lạ lùng. Chắc hẳn đối với cô ấy, căn
nhà này đã quá quen thuộc đến mức cô ấy không nhìn bằng mắt
thường nữa. Từng viên đá, cỏ cây, bậc cầu thang và các bức tường
đều bị thay thế bởi những ký ức dần chất chồng trong đời mình;
Những tai nạn nho nhỏ, những bức ảnh bán thân mờ mờ, những hình

nh được giữ lại trong hồ sơ pháp y mà chẳng vì lý do cụ thể nào cả.

Morrow hy vọng đó là những ký ức hạnh phúc, một đám mây ấn
tượng, cho đến ký ức cuối cùng. Cô nhìn thấy một chiếc giày đen
gõ cồm cộp. Đó là tất cả những gì họ thu được từ chỗ các dấu giày,
da lộn màu đen. Xem đó là loại giày thể thao, nhiều rãnh sâu nhưng
không có gót. Hai đôi khác nhau nhưng gần như cùng một cỡ.

“Đi lên và rẽ ở đây!”

Cô giơ điện thoại ra xa mặt mình hơn nữa.

Mới có bốn giờ rưỡi chiều mà trời đã tối rồi. Ở tít trên này

chẳng có ngọn đèn đường nào nhưng tất cả đèn đuốc trong nhà
đều đã bật lên, cộng thêm đèn pha rực sáng từ phòng thí nghiệm.
Thế mà cách khoảng hai mươi feet phía bên kia bậc thang cuối,
bóng tối vẫn dày đặc không chen vào nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.