BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 23

hình ngồi bên kia bàn. Có hai chỗ ngồi ở đầu bàn. Nhà họ có năm
người mà bàn thì chỉ có hai chỗ.

Cô hít một hơi thuốc thật sâu, cảm thấy nó lan xuống tận cổ

họng, tràn vào phổi và rồi mỉm cười với chính mình khi nhận ra
chính là hơi này rồi. Mỗi ngày cô hút hai mươi điếu, mỗi điếu hít
khoảng sáu đến bảy hơi, thế mà cô chỉ tận hưởng được có một hơi
trong số chúng. Một trong một trăm hai mươi hơi thuốc hít vào mỗi
ngày. Đó là một bài tập để cai thuốc, điều này cho thấy cô chỉ
hưởng thụ được rất ít khi hút thuốc và việc ấy vô tác dụng tới mức
nào. Thật chẳng ích gì. Cô chỉ càng ham thích cái hơi thuốc duy
nhất ấy hơn khi biết nó quý giá đến thế. Gõ... gõ... gõ. Cô mỉm
cười với cái gạt tàn. Gõ... gõ. Một chút tàn thuốc đỏ lòe rơi xuống,
cô ngừng hút và di đầu mẩu thuốc thành một khối tròn nhỏ nhắn
quanh cái viền bát mạ bạc.

Hai cánh cửa muốn rời ra khỏi chạn bát, mặt bàn bếp bằng gỗ

dán thì phồng lên vì bị ngấm nước ở phần không còn mặt nhựa.
Người ta đã hứa với họ về một cái bếp mới, thậm chí họ còn đến cả
văn phòng nhà đất và chọn một trong ba cái bàn bếp có cửa kèm
theo, nhưng đấy là mấy tháng về trước.

Kay nghe tiếng cửa phòng ngủ mở ra ngoài hành lang. Marie

bước vào bếp, nhìn đi chỗ khác như là con bé chỉ vô tình đi qua. Ở
tuổi mười ba, Marie e dè đến mức gần như ru rú cả ngày trong nhà.

Con bé lại tô thêm một lớp sơn móng tay mới, lần này là màu

xanh dương tiệp màu với một cái chun buộc tóc. Má nó bóng loáng,
hai vòng tròn màu hồng nổi lên trên khuôn mặt bầu bầu.

“Con lại trang điểm hả cưng?”

Marie bỗng dưng xấu hổ một cách khó hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.