BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 265

Vài người gật đầu, vài người lẩm bẩm. Chị áo tím Anne Marie

ngồi phịch xuống ghế khi bị đánh bại. Morrow chỉ vào chị ta:

“Chị đừng có gọi món gì cả, vì tôi định nói với chị đầu tiên đấy”.

Anne Marie đã làm việc cho bà Erroll được gần ba tuần. Tiền

lương thì rất hậu, không nghi ngờ gì chuyện đó, chị ta thích tiền,
nhưng có nhiều việc bà già không làm được hơn là quảng cáo tuyển
dụng và cô con gái thì chẳng bao giờ nhờ cậy đến Anne Marie.

Chị ta kể điều này với Morrow và Leonard với vẻ khó tin trong

lúc vươn tay vào trong cổ áo, thọc vào cánh tay và kéo một bên dây
quai áo trong đã bị tuột lên vai.

Trong ba tuần mùa hè mà Anne Marie từng ở đó, Sarah Erroll đã

đi xa hai lần, một lần đến New York và một lần đến London. Cô
ta không bao giờ mời bạn bè đến chơi. Không ai gọi cho cô ta hay để
lại lời nhắn ở máy điện thoại nhà.

“Cô ta là người thế nào?”

Anne Marie nhún vai:

“Tôi không thích cô ta”.

“Tại sao không?”

“Tôi nghĩ cô ta hơi đần. Hơi mơ hồ.” Chị ta nghiêng ngả đầu,

“đầu óc cứ để trên mây”.

“Như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

“Cô ta để đầu óc trên mây như thế nào? Cô ta có tham vọng hay

có nói về việc mình muốn làm bao giờ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.