BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 383

Bannerman lại không thấy rõ như vậy. Bọn trộm và những kẻ đột
nhập thường phóng uế trong nhà, ở những nơi kỳ lạ như là sàn
phòng khách hay phòng bếp. Adrenaline đã làm mọi thứ tăng tốc,
đánh thức những khúc ruột nhỏ nhất. Thường thì bọn tội phạm vào
nhà và khi cơn sóng phấn khích trôi qua, chúng thấy khó lòng lê
bước nổi tới bồn cầu, thậm chí không đến được nhà tắm. Không
như các nạn nhân nghĩ, đó không phải là hành động sỉ nhục hay
chống đối gì cả. Thậm chí nó chẳng mang ý nghĩ gì, chỉ là một nhu
cầu sinh lý khẩn thiết. Có rất ít khả năng ai đó đi tiểu trong bồn
cầu rồi giật nước tử tế và sạch sẽ, sau đó lại mang găng tay vào và
tiếp tục phạm tội giết người. Đằng nào họ cũng đã tìm được dấu
vân tay trên điện thoại. Chúng không phải là của Frankie. Nếu thế
thì Hed đã bảo họ.

Cô nhìn xuống ảnh dấu vân tay trên nền nhựa trắng. Nó đã

được xác thực là dấu vân ngón cái của Frankie: Kết quả phân tích
dấu vân tay được gắn vào đằng sau bức ảnh có tới sáu mươi điểm
nhận dạng và đó mới là kiểm tra nhanh.

Bannerman nói thêm:

“Cô ta đã nói trước máy quay rằng bọn trẻ nhà mình chưa từng

tới ngôi nhà đó”.

Ông ta nói đúng, Kay đã nói vậy, nhưng vụ án này quá lớn không

thể chỉ dựa vào một dấu vân tay duy nhất.

“Shirley McKie”, Morrow lặng lẽ nói. Ông ta nhìn cô cứ như cô vừa

dọa đá văng của quý của ông ta vậy.

“Tôi chỉ nói thôi mà”, cô nói, “chúng ta chỉ có một dấu vân tay,

chúng ta không muốn lại gây ra vụ tương tự”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.