BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 459

Thomas không muốn nói ra tại sao. Tất cả những điều nó ghét

về Ella đều là lý do: Rất nhiều chuyến thăm viếng của bố mẹ
nó đến trường con bé, chuyện Ella về nhà giữa kỳ học, những kỳ
nghỉ gia đình mà Thomas không được mời về. Nó không chắc mình
có thể nói ra những điều đó mà không có vẻ ghen tị cay đắng hay
không. Vì thế nó chỉ nói:

“À, con bé có nhiều sẹo”, nó yếu ớt chỉ vào cổ tay mình.

“Không còn gì khác à?”

Thomas nhún vai:

“Nó rất quái?”.

Hollis gật đầu, cứ như anh ta không hiểu nhưng đang cố.

“Và bố cậu mới...”

Thomas dựa hẳn người vào tay vịn, lẩm bẩm:

“... không có cách nhẹ nhàng nào để nói ra...”.

Vì vậy Hollis chỉ việc nói thẳng:

“Tự tử?”.

“Vâng.” Thomas ý thức được miệng nó gần như không cử động.

“Vào hôm thứ Hai.” Nó nhìn xuống thảm và không thể nghĩ ra điều
gì khác để nói. “Thế nên...”

Hollis chờ một lát rồi gật đầu một lần, không theo đuổi đến

cùng. Anh ta làu bàu rồi hất đầu lên bậc nghỉ, ra hiệu cho Thomas
đi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.