BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 70

Morrow cố gắng một lần nữa nhưng ánh mắt cô không chịu ở

nơi cô muốn. Nó cứ trượt từ chỗ khuôn mặt lên cửa sổ cao phía trên
cầu thang, lên một bức tranh vẽ con chó săn màu xám treo trên
tường, tới một dấu chân đẫm máu ở bậc thang ngay cạnh chân cô.

Cô biết nhu cầu tìm kiếm trật tự trên một khuôn mặt chỉ là

điều tự nhiên. Khi các vết thương khủng khiếp đến nhường này
thì ánh mắt người ta không còn biết neo vào cái gì để bắt đầu
phác thảo bản đồ mặt người. Cần phải có ý chí mới ép được mắt
bạn nhìn qua chúng và cần một quyết tâm lạnh lùng mới có thể dẫn
đường cho bạn.

Cô nhớ đến bức ảnh chụp hiện trường của một vụ rơi trực thăng

trên sườn đồi ở Western Isles

[4]

(Các đảo phía tây). Mặt trước của

chiếc trực thăng bị xẻ ra nên người ta nhìn rõ được thi thể của viên
phi công khi bức ảnh được đưa lên máy chiếu trong phòng tối của
trường Đại học Cảnh sát Tulllyallan. Anh ta đang ngồi thẳng, bàn tay
phải vẫn đặt hờ trên cần số. Cô nhớ đã bối rối khi nhìn vào
khuôn mặt đó như thế nào: Đỏ nhưng không đẫm máu, không mắt,
không mũi nhưng răng thì vẫn còn, một cái mũi bị xẻo ngắn kỳ lạ. Cô
nhớ cảm giác mất phương hướng khi đảo ánh mắt quanh bức ảnh
cho đến khi đột nhiên trông thấy bức The Scream của Munch

[5]

rơi

bên cạnh người phi công như một quả bóng bay bị xịt hơi. Khuôn mặt
anh ta đã bị cánh quạt cắt mất một nửa.

Morrow hít một hơi và buộc mình nhìn xuống đống bầy hầy

đỏ lòm dưới chân mình, buộc mắt cô phải lưu lại để thể hiện sự tôn
trọng đối với cô gái, để làm gương. Dái tai của cô ấy đã bị rời ra và
đang nằm dưới vai như một dấu phẩy, một cái đốm đỏ tươi.

Sự việc sẽ dễ dàng hơn nếu cô ngồi ở sở mà nhìn vào các ảnh

chụp, nó cũng giúp cô tìm kiếm manh mối hay dấu vết hiệu quả
hơn, nhưng các cảnh sát trong sảnh sẽ trông thấy cô nhìn xoáy vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.