BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 72

6

Thomas đang nhìn một con ong vò vẽ giãy chết trên bậu cửa sổ

thì Goering tới tìm nó. Ánh mặt trời thiêu đốt qua các khung cửa sổ,
một vạch màu vàng sáng như đường lên thiên đàng nung nóng không
khí qua lớp kính đã bị trọng lực làm cong vênh và bị thời gian hai
trăm năm nhuộm vàng. Chú ong đang vật vã tìm cách úp bụng
xuống, hai sợi râu run rẩy, thân thể nhỏ xíu rúm ró lại, chính hình
thể cần thiết của chúng lại là cái bẫy giết chúng.

Cuối mùa ong vò vẽ.

Tất cả bọn chúng đều chết, theo lẽ tự nhiên. Vào thời điểm này

trong năm, khi các cơn mưa đổ xuống, là lúc loài ong vò vẽ tìm
đường vào mọi căn phòng ở mặt trước của dinh thự cổ này qua những
khung cửa sổ đã mục ruỗng, đục khoét bên dưới lớp đá và các mạch
xây, tìm đường chui vào bên trong để chết.

Thomas theo dõi con bọ vật lộn và tự hỏi liệu chúng có biết mình

sắp chết hay không. Có lẽ chúng hiểu được điều chẳng thể tránh
khỏi và chọn cách cuộn mình chết khô ở đây chứ không chịu chết
đuối. Hay có lẽ quá trình tiến hóa đã cho chúng một thứ ảo tưởng
xa xỉ, đến mức chúng thật sự tin rằng mình có thể trốn thoát nơi
này.

Thomas nhìn con ong co thắt như một đứa bé bị đau bụng, rúm

người lại nhưng vẫn vật vã hy vọng tới tương lai. Nó muốn đứng lên,
bước qua bên ấy và dùng một chiếc thước kẻ để lật con ong sang
một bên, cho nó một hai phút ảo tưởng nữa, một cảm giác chiến
thắng cuối cùng trước khi chết. Nhưng Beany đang trông coi giờ
đọc sách, những cẳng tay cẳng chân khẳng khiu lòng khòng quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.