BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 74

được phết lên lá và quả nho. Đúng phong cách của viên quản lý tòa
nhà, ông ta đã cho sơn sai bét cả: Quả nho thì màu xanh còn những
chiếc lá cuộn quanh chúng lại màu vàng. Thomas tưởng tượng rằng
họ đã mắc sai lầm ngay từ lúc bắt đầu với những quả nho và chỉ
nhận ra sai lầm của mình khi mang thùng sơn vàng ra. Dường như
ngoài nó ra, chẳng ai để ý đến điều đó cả.

Căn phòng rất yên lặng, ngoại trừ tiếng lật sách và tiếng nhấp

nhổm của tụi con trai, tiếng lột áo khoác và những tiếng khụt khịt
bí mật. Bọn trẻ nghịch ngợm với những trang giấy. Beany thì thào
“thôi ngay” và tất cả mọi người nhìn lên để thấy Donald McDonald
đang cười toe toét. Cậu ta lại đang cọ móng tay bằng mép sách.

Đột nhiên, cánh cửa to đùng màu đen dẫn vào phòng tiếp khách

mở ra, không phải theo cách lặng lẽ, hé cửa cẩn thận, lo làm mọi
người bị gián đoạn giống như cánh cửa thư viện mọi khi, mà là mở
toang ra khiến nó nẩy bật trên bản lề. Hermann Goering lấy lòng
bàn tay chặn đứng cánh cửa đang bật trở lại, khiến nó ngừng ngay
tắp lự. Ông ta chiếm hết cả lối vào. Mọi thứ về Goering đều to
lớn và vuông vức, từ hai bờ vai tuyển thủ rugby khổng lồ cho đến
cái đầu hình thù kỳ lạ của ông ta. Đôi mắt đen cương quyết quét
khắp lượt căn phòng rồi ngừng ở chỗ Thomas.

“Anderson”, ông ta gọi rồi lùi lại, nhìn thẳng vào Thomas, ra lệnh

cho nó đi tới.

Thomas ngừng thở. Nó lúng túng với chiếc áo khoác, dúi vào

trong cặp, cố nhồi nhét đến mức hai cánh tay áo lòi ra ngoài y như
sợi mỳ ý chọc ra khỏi nồi luộc. Nó quay sang mấy cuốn sách của
mình nhưng Goering lại gọi, lần này còn lớn tiếng hơn:

“Mặc kệ nó”.

“Vâng, thưa thầy Cooper.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.