BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 73

thân thể dài ngoằng và gầy nhẳng của ông thầy, đảm bảo là tất cả
bọn học sinh phải chúi mặt vào trang sách. Bọn họ chỉ có thể kiểm
soát bạn đến thế mà thôi. Buộc bạn phải quay mặt về phía nhà
nguyện, nhìn vào trang sách, nhìn vào thằng bé to bự giận dữ đang
chạy sầm sập về phía bạn từ chỗ sân rugby

[6]

. Nhưng họ không thể

kiểm soát ý nghĩ của bạn. Trừ khi bạn chia sẻ nó với ai đó và kẻ ấy đi
báo cáo.

Beany, một người đàn ông đã ngoài ba mươi nhưng vẫn còn rất

trẻ con, dưỡn dẹo đi giữa các dãy bàn trong thư viện. Anh ta gật đầu
với những học sinh yêu thích, bật ngón tay với những đứa không chú
tâm, khiến chúng phải giả vờ đọc quyển sách mà chúng đã chọn. Giờ
đọc mà. Người ta ghi ở trong cuốn giới thiệu về trường rằng giờ
đọc này sẽ gây dựng được một ham muốn tự học kéo dài suốt đời.
Thiếu nhân viên. Giờ đọc sách sẽ tiêu được một quãng thời gian nhỏ
bé trong cả một chuỗi giờ học liên miên của bọn chúng. Họ chỉ cho
phép học sinh xem ti vi mỗi tuần một lần, mà lại là xem trong đại
sảnh với một trăm cậu bé khác và ti vi bị chỉnh sang những kênh ẽo ợt
chết tiệt mà chẳng ai buồn xem, X Factor hay đại loại như thế.

Thomas thích căn phòng này. Thư viện được bố trí trong một

phòng mà trước kia hẳn là nơi tiếp khách. Trần nhà cao tới mức các
giá sách cao bảy feet còn chưa chạm được tới khoảng giữa các bức
tường. Hai cửa sổ kính trượt khổng lồ nhìn ra ngoài bãi cỏ về phía
dòng suối và những ngọn đồi nhấp nhô ở Perthshire. Cả một tầm
nhìn rộng lớn. Nó thích tưởng tượng rằng mình sở hữu tòa nhà này,
rằng đây là phòng tiếp khách của nó, rằng tất cả những kẻ khác
sẽ cút xéo khỏi đây và nó có thể trả lại công bằng cho gờ tường, sửa
các cửa sổ và được ở một mình.

Trần nhà được làm theo lối giả phong cách Adam

[7]

. Lớp vữa

trát gờ tường đã được sơn lại trong kỳ nghỉ hè, nhiều màu lòe loẹt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.