BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 75

Thomas đỏ mặt, không phải vì xấu hổ mà chỉ là một phản ứng

hốt hoảng. Mọi người thường không ghét nó như ghét những anh
chàng khác, cho dù họ có mọi lý do để làm vậy. Chính vì bố nó mà ba
học sinh cùng khóa với nó đã bị buộc phải thôi học. Bằng cách nào
đó, việc ông già nó suốt ngày bị lên báo đã mang lại tác dụng phụ, và
nó lại trở thành một kiểu thần tượng.

“Anderson.” Giọng ông ta lần này càng sẵng hơn và Thomas nhảy

dựng lên.

Bọn trẻ gọi ông ta là Goering

[8]

bởi vì ông ta là cánh tay phải của

thầy Doyle. Goering chẳng tự mình làm gì bao giờ. Goering ở đây là
để đưa nó tới văn phòng thầy Doyle.

Nhận ra mình đang đỏ mặt, bị theo dõi và nhìn như một thằng

ngốc, Thomas liền đứng thẳng dậy, nhìn quanh bạn cùng lớp và
cảm thấy tức giận với bọn chúng. Kệ xác chúng mày, nó nghĩ, cứ để
chúng mày nghe chuyện của ông, ông cóc thèm để ý. Đây là chuyện
giữa nó và bố nó, chẳng liên quan gì đến bọn chúng. Thậm chí nó
còn không buồn bỏ áo vào quần. Sau khi thả bịch chiếc cặp
xuống khiến sách vở và tài liệu rơi hết ra ngoài, nó đi bộ đến chỗ
Goering mà không buồn nhìn vào mắt Beany hay xin phép gì cả.
Nó cứ thế mà đi.

Với bản tính tò mò và tha thiết muốn biết, Beany đi theo nó ra

ngoài nhưng bị Goering chặn ở cửa:

“Không được”, ông ta nói kiên quyết, “chỉ mình Anderson thôi”.

Rồi ông ta duyên dáng nhún một bên gối nung núc thịt xuống, đá
cánh cửa đóng lại giữa Thomas và các bạn học của nó, nghe tiếng hệ
thống cửa khóa bằng đồng kêu cách một tiếng rồi mới đứng
thẳng lên và nhìn vào mắt Thomas.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.