BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 77

gương cho bọn trẻ ít tuổi hơn. Ông ta đang tỏ ra tốt bụng bất bình
thường, cố làm dịu vẻ mặt và nở nụ cười. Thật là kỳ quặc.

Trước khi Thomas có cơ hội nhìn lên để đọc nét mặt Goering lần

nữa thì ông ta đã quay lưng lại và dẫn đường đi qua một loạt cửa
thông gió đến hành lang nhà nguyện, từ đó dẫn tới văn phòng thầy
Doyle.

Thomas đi theo ông ta, để ý thấy mình đang bước đi thõng lưng

một cách ngu ngốc đúng như bọn trẻ vẫn trêu nó. Tưởng tượng đến
chuyện thầy Doyle sắp gặp mình, nó nhận thức được từng khiếm
khuyết cùng khía cạnh rắc rối bắt nguồn từ phong cách và bề
ngoài của mình.

Họ đi từ đại sảnh lạnh cóng, xuyên hành lang tới phòng y tế và

phòng nhạc, băng qua cánh cổng hành lang nhà nguyện, một khu vực
tối hù không được phép chạy nhảy hay nói chuyện. Hành lang này
rất dài và không có cửa sổ, tỏa ra một mùi giống như hương trầm
để lâu trong Lễ Tạ ơn. Cánh cửa duy nhất ra khỏi hành lang dẫn tới
một cái lô bên trên nhà nguyện, hiếm khi người ta dùng đến lô này
vì sợ bọn con trai ngu ngốc ném nhau qua lan can nên chỉ dành cho
phụ huynh mỗi khi họ tham dự những ngày lễ bắt buộc

[9]

.

Bước chân của thầy Cooper rất lặng lẽ, nhịp nhàng. Tiếng đế

giày da của Thomas thì lê quèn quẹt và nó thường phải tăng tốc cho
kịp. Ở đầu bên kia, qua một cánh cửa đôi gắn vào cửa vòm là văn
phòng thầy Doyle.

Goering gõ cửa, nghe tiếng mời vào và mở ra vừa kịp lúc Thomas

đến nơi và bị kéo thẳng vào đứng trên tấm thảm trải bằng nhựa.
Thomas e dè, ngạc nhiên khi thấy trong văn phòng chỉ có mình
thầy Doyle và nó. Thầy Doyle đứng lên để gặp nó. Khuôn mặt ông
ta không thể đọc nổi: Là khó chịu hay là căm ghét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.