BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 79

đúng”. Dường như nó không thể ngừng gật đầu và nhìn chiếc bàn
đang lao sầm vào mặt mình, những chân bàn gỗ sồi, sổ nháp và
những chiếc bút trong ống đựng bút của nhà trường lẫn chiếc điện
thoại.

“Đáng lẽ bà ấy có thể gọi điện...?”

“Mẹ em à?”, thầy Doyle hỏi.

Thomas không trả lời.

“Mẹ em nghĩ tốt hơn là nhờ một người ở ngay đây thông báo với

em, còn hơn là tự bà nói trên điện thoại, từ nhà...” Ông ta lại dùng
đến cái giọng đó, bảo các cậu bé đừng có hỗn hay cật vấn ông và chỉ
việc im miệng, nếu không, ai đó sẽ gặp rắc rối. Bà ấy làm thế là
sai, tất cả mọi người đều biết như vậy thật xấu xa, nhưng các giáo
viên không được phép bình phẩm về phụ huynh. Đó là tôn chỉ của
nơi này, làm công việc của bậc phụ mẫu mà bà mẹ Thomas thậm chí
không buồn động đến.

“Bà... ông ấy chết rồi à?”

“Chúng tôi phải nói với em trước khi em lên đường về nhà vì các

báo đã biết chuyện và họ sẽ đưa tin từ tối nay. Mẹ em đã cử máy
bay của bố em đến...”

“Cái nào?”

Thầy Doyle không quen bị ngắt lời:

“Cái nào gì?”.

Nhưng Thomas đang giận đến mức không ngăn nổi mình:

“Cái máy bay nào? Chiếc Piper phải không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.