BAY QUANH MẶT TRĂNG - Trang 25

- Chúng ta sẽ chăm sóc mày – Michel Ardan nói – Chúng ta chịu trách

nhiệm về mạng sống của mày. Chẳng thà tôi mất một cánh tay còn hơn để
mất một cái chân con Satellite đáng thương của tôi.

Nói xong, anh cho con chó bị thương uống vài ngụm nước, nó uống lấy

uống để.

Chăm sóc xong, những nhà du hành lại chăm chú quan sát Trái Đất và

Mặt Trăng. Trái Đất chỉ còn là một chiếc đĩa màu xám có một phần mang
hình lưỡi liềm nhỏ hơn hôm trước nhưng khối lượng của nó vẫn còn lớn nếu
người ta so sánh nó với Mặt Trăng ngày càng đến gần và trở nên tròn hơn.

- Quỷ thần! – Michel Ardan nói – Tôi tức là chúng ta không xuất phát

vào lúc Trái Đất đầy đặn, nghĩa là vào lúc quả đất của chúng ta đối vị với
Mặt Trời.

- Tại sao? – Nicholl hỏi.

- Vì đáng lẽ chúng ta sẽ được nhìn dưới một ánh sáng khác các lục địa

và đại dương của chúng ta, lục địa thì rực rỡ dưới tia nắng mặt trời, còn đại
dương thì sẫm hơn như thể người ta đã hình dung trên một số bản đồ thế
giới… Tôi ước muốn được thấy những cực địa của địa cầu mà mắt người
chưa bao giờ được đặt trên đó.

- Có thể là như vậy – Barbicane đáp – nhưng nếu Trái đất sáng đầy đặn

thì Mặt Trăng chỉ mới bắt đầu ở thượng tuần, nghĩa là không thể thấy được
vì sự chói lọi của Mặt Trời. Mà đối với chúng ta, tốt hơn là thấy được nơi
đến hơn là điểm rời đi.

- Ông có lý, ông Barbicane ạ – đại uý Nicholl đáp – Dù sao, khi đến

Mặt Trăng rồi, chúng ta còn đủ thì giờ trong những ngày đêm dài ở Mặt
Trăng để ngắm thoả thích quả cầu, nơi đó đang nhoi nhúc các đồng loại
chúng ta.

- Đồng loại chúng ta! – Michel Ardan kêu lên – Nhưng bây giờ họ

chẳng còn là đồng loại chúng ta nữa cũng như những người ở Mặt Trăng.
Chúng ta đang sống ở một thế giới mới, chỉ có chúng ta là dân, là vật phóng
này! Tôi là đồng loại của Barbicane, và Barbicane là đồng loại của Nicholl.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.