BAY QUANH MẶT TRĂNG - Trang 48

Barbicane và Nicholl không thể nhịn cười được trước sự suy nghĩ kỳ

cục này. Nhưng một tiếng kêu của người đồng hành vui tính đã làm họ
ngừng cười. Anh ta cúi xuống cái ổ chó của Satellite và vừa đứng lên vừa
nói.

- Tốt! Satellite không còn ốm nữa.

- Ơ!… – Nicholl thốt lên.

- Không, nó chết rồi. Thế đấy! – Michel nói thêm với giọng thương tâm

– Rắc rối rồi đấy! Tao e rằng mày không gây được dòng giống trên Mặt
Trăng nữa rồi, Diane tội nghiệp ạ! Con Satellite xấu số không thể sống được
vì vết thương của nó. Nó đã chết và chết thật rồi! – Michel Ardan bối rối
nhìn những người bạn của anh.

- Một vấn đề được đặt ra – Barbicane nói – Chúng ta không thể giữ lại

cái xác con chó quá bốn mươi tám tiếng.

- Không, dĩ nhiên rồi – Nicholl đáp – những cửa sổ của chúng ta có bản

lề, chúng ta có thể hạ xuống được. Chúng ta sẽ mở một trong hai cửa đó và
vứt cái xác này vào không gian.

Ông chủ tịch suy nghĩ trong giây lát rồi nói.

- Đúng, phải làm như vậy, nhưng phải cẩn thận.

- Sao thế? – Michel hỏi.

- Vì hai lý do, anh sẽ hiểu – Barbicane đáp – Lý do thứ nhất có liên

quan đến không khí bên trong đầu đạn, và đừng để nó thoát ra. Để thoát
càng ít càng tốt.

- Nhưng chúng ta có thể sản xuất lại khí đó được mà.

- Chỉ một phần thôi. Chúng ta chỉ tái sản xuất ôxi thôi, và về việc này

nên nhớ rõ là máy không thể cung cấp một lượng ôxi quá mức được, vì số
dư ra này có thể làm chúng ta bị những rối loạn sinh lý rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu chúng ta tái sản xuất được ôxi, chúng ta lại không tái sản xuất
được nitơ, cái chất này phổi chúng ta không được tiêu thụ nhưng phải còn
nguyên vẹn. Khí nitơ sẽ thoát rất nhanh ra cửa sổ bị mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.