BAY QUANH MẶT TRĂNG - Trang 67

- Tôi chẳng biết – Barbicane đáp.

- Còn tôi – Michel nói – nếu tôi biết trước tôi sẽ về bằng cách nào thì

tôi đã không đi đến đó.

- Giải đáp buồn cười chưa! – Nicholl kêu lên.

- Tôi đồng ý với Michel, và tôi nói thêm rằng, câu hỏi đó không có lợi

gì trong lúc này. Về sau khi chúng ta thấy đến lúc phải trở về, chúng ta sẽ
suy tính. Khẩu Columbiad không còn nữa, nhưng vật phóng vẫn còn đó mãi.

- Nói hay không kìa! Một quả đạn không có súng!

- Súng, người ta có thể chế ra nó. Thuốc súng có thể làm. Kim khí,

diêm sinh, than, không thiếu gì trong lòng nguyệt cầu. Vả lại, để trở về chỉ
cần thắng được sức hút của Mặt Trăng và chỉ cần đi tám ngàn dặm để rời lại
trên Trái Đất nhờ những luật của trọng lực – Barbicane đáp.

- Đủ rồi – Michel nói với vẻ linh hoạt – Không nói đến chuyện trở về

nữa! Chúng ta đã nói đến chuyện đó quá nhiều rồi. Còn việc liên lạc với các
cựu đồng nghiệp của chúng ta ở Trái Đất, điều đó không khó.

- Bằng cách nào?

- Bằng những vẫn thạch do những núi lửa của Mặt Trăng phóng đi.

- Đúng đó, Michel ạ – Barbicane đồng tình với giọng tin tưởng –

Laplace đã tính rằng chỉ cần một lực mạnh gấp năm lần lực của những khẩu
đại pháo của chúng ta cũng đủ đưa một vẫn thạch từ Mặt Trăng đến Trái
Đất. Thế mà không núi lửa nào là không có một sức đẩy mạnh hơn lực đó.

- Hoan hô – Michel kêu lên – Đấy, những vẫn thạch là những yếu tố

tiện lợi và không tốn kém gì cả! Và chúng ta sẽ chế nhạo hệ thống điều hành
của bưu điện. Nhưng tôi nghĩ…

- Anh nghĩ gì?

- Một ý nghĩ tuyệt vời! Tại sao chúng ta không móc vào quả đạn của

chúng ta một sợi dây? Chúng ta sẽ trao đổi những bưu điện tín với Trái Đất?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.