BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 105

không chê vào đâu được; nghĩ đến đó, gã cũng đỏ mặt lên như Billy Bibbit
và phải lau đôi mắt kính lần nữa rồi mới tiếp tục nói. Tôi buồn cười khi thấy
con người nhỏ bé đó quá tự mãn về mình. Nhìn những con bệnh đang gật
đầu, gã cũng gật đầu lẩm bẩm “rất tốt, rất tốt” và đặt hai bàn tay lên đầu
gối. “Tuyệt, nếu chúng ta đã quyết định vậy… à quên, sáng nay chúng ta
định thảo luận vấn đề gì nhỉ?”

Cơ mặt mụ lại khẽ giật một cái, rồi lẳng lặng cúi xuống cái giỏ lôi ra một

cặp giấy khác. Mụ lật từng trang, và có vẻ tay mụ run run. Mụ lôi một tờ ra,
nhưng không để cho mụ kịp bắt đầu, McMurphy đã đứng lên, vẻ mặt đăm
chiêu, tay đưa lên và đổi chân liên tục, cất tiếng: “Thế này…”, và mụ sững
người tựa như tiếng nói của McMurphy đã làm mụ hóa đá hệt như mụ đã
làm gã hộ lý hóa đá lúc ban sáng. Nhìn cảnh đó, đầu tôi lại lâng lâng một
cảm giác dễ chịu. McMurphy nói, còn tôi chăm chú quan sát mụ ta.

“Thế này… bác sĩ ạ, đêm qua tôi mơ thấy một giấc mơ mà có chết tôi

cũng muốn biết đó là cái gì. Ông hiểu không, cứ như tôi là tôi, nhưng sau
đó lại không phải là tôi, mà là một ai đó giống tôi, như là… như là bố tôi
vậy. Vâng, đó chính là bố tôi. Chính là bố tôi vì đôi lúc tôi nhìn thấy mình -
thấy bố - bị… đóng một chiếc đinh bu loong xuyên qua hàm như ông ngày
xưa…”

“Bố ông bị đóng đinh vào hàm?”
“Bây giờ thì không, nhưng đã có thời, suốt một năm, ông đeo cái đinh từ

đây… xuyên suốt tận đây. Ngày đó tôi còn bé. Ông hiện ra trước cả vùng cứ
như Frankenstein. Một lần, trong xưởng cưa, ông đánh nhau với một gã coi
đập nước, bị hắn nện sống rìu vào hàm… ái dà, để tôi kể cho mà nghe!…”

Mặt mụ Y tá Trưởng bất động như được đổ bằng khuôn, có thể tô vẽ để

biến thành giận, thương, vui hay buồn tùy ý. Một khuôn mặt luôn tỏ vẻ
nhẫn nại, tự tin, phẳng phiu như tảng băng. Không còn giật nữa, chỉ còn nụ
cười điềm tĩnh, được dập từ một thứ chất dẻo màu đỏ; cái trán nhẵn nhụi,
sạch sẽ không một nếp nhăn, không bộc lộ một sự yếu đuối hốt hoảng nào;
cặp mắt to, xanh và nông choèn, được vẽ lên chỉ để nói: ta có thể đợi, có thể
chịu lùi vài bước, nhưng ta có thể đợi, biết chịu đựng, biết giữ bình tĩnh và
tin tưởng, bởi vì ta biết trong trận này ta không bao giờ có thể thua.

Trong một phút lúc nãy, tôi có cảm giác là mụ đã thất bại. Có thể không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.