BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 11

tham quan, liên tục vỗ vỗ đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôi và nói rằng hắn rất
lấy làm sung sướng vì các bệnh viện tâm thần ngày nay đã thôi điều trị bằng
phương pháp nghiệt ngã, tàn bạo cổ điển. “Không khí thật là vui tươi biết
mấy, các cô thấy sao?” Các cô giáo đứng cụm vào nhau, thủ thế, còn hắn cứ
lượn lờ quanh, vỗ vỗ tay. “Ôi, mỗi khi nhớ lại ngày trước, bẩn thỉu, nhớp
nhúa, ăn uống thiếu thốn cộng với, phải đấy, đối xử thô bạo, ôi, thì thưa các
quý cô, tôi hiểu rằng những vận động của chúng tôi đã đạt được những
thành công đáng kể!” Dù ai mở cửa bước vào thì thường cũng không phải là
người chúng tôi mong đợi, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng, và cứ nghe tiếng
chìa khóa tra vào ổ là mọi cái đầu đều nhất loạt ngẩng lên như bị giật dây.

Hôm nay tiếng mở khóa nghe lạ lùng, một vị khách không bình thường

đây. Giọng của gã Hộ tống cau có và giận dữ: “Bệnh nhân mới, ký nhận
đi!”, rồi những tên da đen xông tới.

Có một đứa mới đến. Tất cả ngừng ván bài và Cờ tỷ phú, quay nhìn ra

cửa. Giá vào hôm khác thì lúc đó hẳn tôi đang lau rửa hành lang và sẽ thấy
được họ đang tiếp nhận ai, nhưng hôm nay, như đã giải thích, mụ y tá đã
chất lên tôi cả ngàn cân và tôi không sao nhấc nổi mình ra khỏi ghế. Vào
ngày khác tôi đã có thể là người đầu tiên trông thấy gã Mới, sẽ được mục
kích nó bị tống vào như thế nào, len lén lần theo bức tường và đứng đó chết
khiếp đến khi mấy thằng hộ lý da đen đến ký nhận và lôi nó vào phòng tắm,
lột đồ nó và mặc nó đứng run rẩy trước cánh cửa để ngỏ trong khi ba đứa
cười gằn, chạy đi tìm vadơlin. “Bọn tôi cần vadơlin lắm,” chúng sẽ nói với
mụ Y tá Trưởng, “để đo nhiệt độ.” Mụ ta sẽ hết nhìn đứa này lại nhìn đứa
kia, “Phải phải, các cậu cần,” rồi chìa cho chúng một bình đựng đến nửa xô
vadơlin: “Nhớ là đừng tụ nhau cả lũ ở đấy!” Sau đó tôi sẽ thấy hai đứa,
cũng có thể cả ba đứa, xuất hiện trong buồng tắm, cùng với thằng Mới,
quấy thanh nhiệt kế trong bình tới khi phủ lớp vadơlin dày cả ngón tay và
nghêu ngao hát “Ô, thế đấy, má ơi, thế đấy”, sau đó chúng sẽ sập cửa lại và
xả nước từ tất cả các vòi tắm để không một ai còn nghe thấy gì ngoài tiếng
nước xối xả đổ xuống nền gạch xanh thẫm. Thường tôi vẫn đứng ngoài
hành lang và thấy hết.

Thế mà hôm nay tôi phải ngồi lì trên ghế và nghe hắn bị đưa vào. Nhưng

dù không nhìn thấy, tôi cũng biết tên Mới này là không phải hạng tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.