BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 127

trôi ra khỏi màn sương phía phải, sau mấy giây đã ở ngay trước mặt, gần
hơn chút nữa là tôi túm được. Thời gian gần đây tôi không chú ý đến các đồ
vật hiện ra trong sương nữa, chỉ ngồi yên, không bám theo chúng. Nhưng
bây giờ tôi lại sợ như trước đây vẫn sợ. Tôi cố hết sức nhoài người đến
chiếc ghế để bắt lấy nó, nhưng điểm tựa không có, tôi chỉ vùng vẫy vô ích
trong không khí, còn chiếc ghế hiện ra rõ dần, rõ dần, có thể thấy được vân
tay của người thợ mộc để lại trên mặt véc ni lúc chưa khô, vật vờ trước mặt
tôi một lúc rồi lại tan biến đi. Tôi chưa bao giờ thấy đồ vật bơi quanh thế
này. Tôi chưa bao giờ thấy sương đặc thế, đặc đến khiến tôi không đặt nối
chân xuống sàn nhà mà cất bước. Vì thế nên tôi sợ: tôi linh cảm rằng lần
này bị cuốn đến một nơi nào đó rất xa và không bao giờ quay lại.

Phía dưới tôi một chút là một bệnh nhân Kinh niên đang bơi lại gần. Đó

là đại tá già Matterson đang giơ bàn tay dài, vàng ệch ra đọc những gì ghi
trên đó. Tôi nhìn chăm chú vì nghĩ rằng đây là lần cuối cùng được trông
thấy lão. Khuôn mặt lão to đến dễ sợ. Mỗi sợi tóc, mỗi nếp nhăn đều được
phóng đại như qua kính hiển vi. Tôi nhìn thấy lão rõ đến mức nhìn thấu cả
cuộc đời gã. Khuôn mặt là sáu mươi năm ở các trại lính Tây Nam bị cày nát
bởi đạn bom, mòn đến trơ xương bởi hàng nghìn bước chân từng phải nện
xuống trong các cuộc hành binh hai ngày không nghỉ.

Lão duỗi bàn tay, gí sát vào mặt, nheo mắt, giơ bàn tay kia đưa ngón tay

đã cứng lại như gỗ và bóng lên màu báng súng vì khói thuốc, lần theo từng
chữ. Giọng lão trầm, chậm rãi và kiên nhẫn, và tôi nhìn thấy từ phía trong
đôi môi cằn cỗi, những chữ nặng và đen đục lần lượt bay ra.

“Xem nào…Lá cờ…đố là nước Mỹ. Nước Mỹ là…quả mận. Quả đào.

Quả dưa hấu. Nước Mỹ là…cục đường phèn. Hạt bí. Nước Mỹ là…cái ti
vi.”

Đúng thế. Tất cả đều viết trên bàn tay màu vàng. Tôi có thể đọc theo lão.
“Bây giờ…Cây thánh giá… Là nước Mexico.” Lão ngẩng mặt lên xem

tôi có nghe không; thấy tôi vẫn chú ý theo dõi, lão cười và đọc tiếp:
“Mexico là … quả bồ đào. Quả dẻ. Quả sồi. Mexico là… cầu vồng. Cầu
vồng… bằng gỗ, Mexico… bằng gỗ.”

Tôi hiểu lão muốn nói điều gì. Những lời kiểu đó lão đã lặp đi lặp lại

suốt sáu năm nay nhưng chưa bao giờ tôi để ý, vì cho lão chỉ là một bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.