BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 151

của mình, Harding không bao giờ vẽ. Harding nhốt chúng lại và bắt đôi tay
mình cầm cưa, xẻ gỗ, đóng chuồng chó. McMurphy không giống vậy. Hắn
không để bề ngoài của mình cầm lái cuộc sống của hắn, cũng như đã không
để Liên hợp nghiền hắn cho vừa với chỗ chúng dành cho hắn.

Nhiều sự việc tôi đã nhìn theo cách khác. Tôi đoán máy phun mù bị

hỏng vào buổi họp ngày thứ Sáu vừa rồi vì bị dùng quá tải, đến giờ vẫn
chưa thể bơm hơi làm nhòa mắt chúng tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi
được thấy những con người không bị viền đen bao bọc và một lần trong
đêm, thậm chí tôi còn nhìn được cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Như tôi đã nói, tối tối, trước lúc lùa chúng tôi vào chăn, chúng cho tôi

một viên con nhộng làm tôi mê mệt suốt cả đêm. Nếu vô tình không đủ liều
thì tôi tỉnh giữa chừng, song có như thế thì mắt tôi cũng như bị kéo màng,
còn cả phòng ngủ thì ngập ngụa trong khói, các dây dẫn trong tường tải hết
công suất chùng đi, bắn ra chết chóc, hận thù khắp nơi – không đủ sức chịu
đựng những thứ đó, tôi lại vùi đầu vào chăn cố chợp mắt. Cứ thò đầu ra là
lại ngửi nồng nặc mùi tóc cháy, nghe xèo xèo như tiếng mỡ sôi trên chảo.

Nhưng đêm ấy, mấy hôm sau cuộc họp lớn, tôi tỉnh dậy thấy căn phòng

hoàn toàn sạch sẽ và yên ắng, nếu không có tiếng ngáy của tụi Cấp tính và
cái chất đang chảy róc rách dưới mạng sườn giòn vụn của hai lão già Thực
vật. Một tấm màn gió che cửa sổ được kéo lên, không khí trong phòng ngủ
tinh khiết và có mùi vị làm tôi choáng váng ngây ngất, chỉ muốn ra khỏi
chăn làm một việc gì đấy.

Tôi trườn khỏi mấy lớp vải thả bàn chân trần xuống sàn gạch, tráng men

lạnh buốt và lần đi giữa những dãy tường. Tôi cảm thấy rõ ràng gạch dưới
chân mình và cảm thấy thật lạ, đã hàng nghìn lần dùng giẻ lau chùi sàn gạch
nhưng chưa bao giờ thực sự cảm thấy nó. Tất cả các việc cọ rửa sàn nhà này
tưởng như là một giấc mơ, tôi không thể tin được bao năm tháng ấy đã thực
sự trôi qua. Với tôi, chỉ còn có lớp gạch men lạnh buốt dưới chân là tồn tại,
chỉ khoảnh khắc này thôi.

Tôi đi giữa những con bệnh nằm thành hàng, phủ ga trắng muốt như

những đống tuyết, cố gắng không chạm vào ai và cứ thế lần đến bức tường
có nhiều cửa sổ. Tôi men tới một khung cửa nơi tấm màn bị gió thổi lất phất
và tì trán vào lưới sắt. Những sợi thép cứng và lạnh, tôi áp má này rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.