BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 154

“Hắn điếc,” gã hộ lý nói với ả. “Cứ để tôi, hắn ta luôn tự cởi chăn và đi

lang thang.”

Tôi bước lên một bước và ả lùi lại. “Vâng, xin mời,” ả nói với thằng da

đen. Tay ả mân mê sợi dây trên cổ. Ở nhà, tự khóa mình trong buồng tắm để
không ai nhìn thấy, ả tuột đồ, cọ cây thánh giá vào vết sẫn kéo dài từ khóe
miệng theo một đường mảnh chảy vắt qua vai và ngực. Ả cọ lấy cọ để,
miệng lầm rầm cầu Đức Mẹ Đồng Trinh nhưng cái bớt thì vẫn đó. Ả nhìn
vào gương chỉ thấy nó thậm chí còn sẫm hơn. Cuối cùng ả phải lấy chiếc
bàn chải sắt, thứ mà người ta vẫn dùng để cạo sơn tàu thủy, kỳ cọ cái bớt rồi
khoác đồ ngủ vào che phần da bật máu rồi chui vào chăn.

Nhưng trong người ả tràn trề cái chất ấy. Khi ả ngủ, nó dâng lên họng,

tràn vào miệng rồi trào ra bên mép như một thứ nước dãi, chảy xuống họng,
tràn khắp người. Buổi sáng tỉnh dậy lại thấy vết bẩn và không hiểu sao ả
nghĩ là nó không thể xuất hiện từ bên trong – làm sao có chuyện đó với một
con chiên ngoan đạo được? – và cuối cùng ả kết luận nguyên nhân là do
phải làm việc nhiều về ban đêm với cả một khoa toàn những kẻ như tôi. Đó
là lỗi của tụi bệnh nhân, và ả quyết tâm rửa hận, cho dù đó là việc làm cuối
cùng của cuộc đời ả chăng nữa. Tôi ước gì McMurphy tỉnh dậy cứu tôi.

“Buộc anh ta vào giường để tôi đi lấy thuốc, ông Geever.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.