BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 217

tiếp tục lau tay vào giẻ, mày cau lại. Bác sĩ bồn chồn tóm lấy tay áo hắn, rút
ra tờ mười đô la và dúi vào lòng bàn tay hắn, như ươm một cây cà chua.

“Ông làm ơn tiếp cho hai xe này loại xăng thường.” Gã bác sĩ đề nghị.

Rõ ràng, cứ gì tụi tôi, ở ngoài bệnh viện gã ta cũng lúng túng như gà mắc
tóc. “Ông làm ơn.”

“Bọn mặc đồng phục kia,” tên bán xăng nói, “đang điều trị ở bệnh viện ở

đầu đường hả?” Hắn nhìn quanh tìm xem có cái cờ lê hay vật gì đó không.
Cuối cùng hắn đi lại thùng đầy những vỏ chai nước ngọt có ga. “Mấy người
ở cái nhà thương điên.”

Bác sĩ lục túi tìm kính và cũng nhìn chúng tôi như đến giờ mới nhận ra

những bộ quần áo xanh.“Vâng, tức là không. Chúng tôi, ờ, họ ở đấy nhưng
đây là đội công nhân chứ không phải bệnh nhân, tất nhiên, không phải. Ðội
công nhân.”

Tên bán xăng nheo mắt nhìn bác sĩ, nhìn chúng tôi rồi quay đi thầm thì

với tay thợ bạn đứng ở cột xăng. Chúng trao đổi với nhau, sau đó đứa thứ
hai hú lớn gọi bác sĩ và hỏi về chúng tôi, và bác sĩ nhắc lại câu trả lời rằng
chúng tôi là đội công nhân và cả hai tên phá lên cười. Theo tiếng cười, tôi
hiểu là chúng đã quyết định bán xăng cho chúng tôi - chắc hẳn là xăng xấu,
lẫn nước, vói giá cắt cổ - nhưng không vì thế mà vui vẻ gì hơn. Tôi có thể
thấy tất thẩy đều buồn bã. Chúng tôi càng rầu rĩ hơn vì sự dối trá của gã bác
sĩ thì ít mà vì sự thật thì nhiều.

Tên thứ hai nhếch mép, sán lại gã bác sĩ. “Thưa ngài, ngài cần loại xăng

Đặc biệt phải không? Có ngay chúng tôi có thể kiểm tra bộ lọc dầu và cần
gạt nước được chứ ạ?” Gã to hơn bạn mình. Cúi xuống sát mặt bác sĩ, gã thì
thầm như tiết lộ một bí mật. “Ông có tin hay không thì tùy nhưng theo
thống kê, tám mươi tám phần trăm xe trên đường cần thay bộ lọc dầu và cần
gạt nước.”

Do nhiều năm phải vặn bugi bằng răng, nụ cười của hắn nhem nhuốc

những than. Hắn cứ thế cúi sát xuống bác sĩ, nhe nụ cười khiến gã ta co giật
và đợi xem khi nào gã mới chịu công nhận là bị dồn vào góc. “Nhân thể,
đội công nhân của ông cũng cần kính đen chứ hẳn? Chúng tôi có thứ kính
râm chống nắng rất tốt.” Gã bác sĩ hiểu rằng hắn đã tóm được mình. Nhưng
khi gã định đầu hàng và sắp mở miệng nói Vâng, chúng tôi xin chịu tất, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.