rất phởn phơ, như thích cười cợt người khác vậy.
Người bị bắt tay sau cùng là tôi. Tôi vẫn ngồi thu lu trói chặt trong cái
ghế góc phòng. McMurphy dừng lại trước mặt tôi, lại đút hai ngón tay cái
vào túi quần, ngửa đầu ra và lại cười hô hố, cứ như tôi là đứa trông buồn
cười nhất đám. Đột nhiên tôi sợ chết khiếp rằng hắn đang cười vì đã biết tôi
ngồi đó, hai tay bó gối và nhìn chằm chằm vào một điểm vờ điếc không
nghe thấy gì xung quanh, chỉ là giả đò.
“U… hu… hu… Cái mẹ gì thế này?”
Đoạn này tôi nhớ rõ lắm. Hắn nheo mắt gật gật cái đầu, vết sẹo chưa liền
da trên mặt phập phồng, phập phồng, vẫn cười sằng sặc. Thoạt tiên tôi nghĩ
hắn cười chỉ vì bộ dạng thảm hại hoặc dáng dấp da đỏ từ đầu đến chân của
tôi, mái tóc da đỏ màu đen nhờ mỡ. Nhưng rồi tôi hoảng sợ - biết đâu hắn
cười vì đã nhìn thấu hết ruột gan tôi, cho dù tôi có ranh ma mức nào, hắn
cũng thấy hết và đang vừa cười vừa nháy mắt cho tôi hiểu.
“Thế nào, Đại thủ lĩnh? Trông chú mày giống hệt Bò Ngồi trong cuộc
bãi công ngồi.” Hắn ngoái lại nhìn bọn Cấp tính; một câu đùa thật dạt, xong
chẳng đứa nào dám cười to, chỉ khẽ nhúc nhích; thế nên quay lại tôi hắn
hỏi: “Thủ lĩnh tên chi?”
Từ cuối phòng Billy Bibbit nói vọng tới: “Nó t… te… tên là Bromden –
Thủ lĩnh Bromden. Nhưn người ta gọi nó là Thủ lĩnh Bờ… bàn chải, vì tụi
hộ lý cứ bắt nó q… qu… quét dọn. Mà nó cũng chẳng làm được gì khác.
Điếc,” Billy tì cằm lên cánh tay, nuốt nước bọt cái ực. “Tôi mà điếc,” hắn
thở hắt ra khó nhọc, “tôi đã ch… chê… chết quách cho rồi.”
McMurphy vẫn nhìn tôi chằm chằm: “Nếu vươn mình dậy, nó sẽ cao lắm
đây, phải không? Mà nó cao bao nhiêu?”
“Hình như có người đã đ… đo được hai mét một phân. To lớn vậy mà sợ
từ con gián sợ đi. Nó chỉ là tên m… mọi da đỏ hộ pháp và điếc lác.”
“Trông hắn ngồi đó qua đã nghĩ hắn là người da đỏ.Nhưng Bromden
không phải là họ của tụi da đỏ. Hắn thuộc bộ lạc nào vậy?”
“Không biết.” Billy nói. “Khi tôi v… vào viện thì đã có nó.”
“Bác sĩ cho tôi biết,” Harding tiếp lời Billy, “nó lai da đỏ, vốn sinh sống
đâu đó quanh vực sông Columbia. Bộ lạc của nó đã bị tuyệt chủng. Bác sĩ
bảo bố nó đã từng là Thủ lĩnh của bộ lạc. Tên lóng ‘Thủ lĩnh’ của nó từ đó