BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 28

điện, và có học chút ít về điện tử thời đại học, vì thế tôi biết hệ thống điều
khiển này được trang bị ra sao.

Ngồi trước mạng điều khiển này, mụ mơ về một thế giới mà mọi thứ đều

hoạt động đồng bộ, chuẩn xác như bộ máy đồng hồ, một thế giới tồn tại
trong một thời gian biểu bất di bất dịch và các con bệnh nếu không phải
Bên ngoài, hoàn toàn quy phục sự điều khiển của mụ, thì đều là những con
bệnh Kinh niên, ngồi xe lăn, các ống cao su dẫn nước tiểu chạy thẳng từ
chân bánh xe vào một rãnh thoát nước nằm dưới sàn nhà. Phải mất nhiều
năm mụ mới chọn được một đám môn đồ lý tưởng. Các bác sĩ đủ mọi lứa
tuổi, trình độ, đã từng trình diễn trước mụ, đưa ra đủ kiểu sáng kiến về cách
điều khiển phân khoa, một vài người tính tình còn đủ cứng rắn để bảo vệ ý
kiến của mình; nhưng ngày ngày gặp phải cặp mắt lạnh lẽo như đóng băng
của mụ thì cũng phát run mà xin đi. “Nói thật, tôi chẳng hiểu ra làm sao
nữa,” họ than vãn với phòng nhân sự. “Từ ngày làm việc với bà ta, tôi có
cảm giác là trong các đường gân, thớ thịt của tôi, không phải là máu mà là
nước tiểu đang chảy. Thật khủng khiếp khi con tôi không thèm ngồi vào
lòng tôi nữa, vợ tôi không thèm ngủ với tôi nữa. Tôi nhất định cần chuyển
sang khoa thần kinh, khoa nhi, hay đi đâu cũng được.”

Cứ thế, năm này qua năm khác. Các bác sĩ, kẻ chịu được năm ngày,

người vài tháng. Rồi một gã nhỏ thó xuất hiện, trán rộng, má nung núc thịt,
đầu thắt lại ở chỗ ngang với đôi mắt, cứ như gã từng có một cặp kính nhỏ
đến mức đeo quá lâu chúng ép đầu gã lại, thế nên giờ gã dùng sợi dây nối
cặp kính vào cúc áo cổ, cứ mỗi lần nói cặp kính luôn tròng trành trên sống
mũi nhỏ xíu để giữ cho thăng bằng, gã cứ phải nghiêng nghiêng cái đầu. Gã
bác sĩ này hợp ý mụ Y tá Trưởng lắm.

Mụ phải mất nhiều thời gian hơn và phải loại bỏ hàng ngàn người mới

chọn được ba tên hộ lý ca ngày. Với những bộ mặt như mặt nạ, đen đủi, cau
có, các ứng viên lũ lượt qua tay mụ, đều căm ghét bộ mặt trắng bệch như
búp bê sứ của mụ ngay từ phút đầu. Hàng tháng trời mụ kiểm tra lòng hận
thù của chúng, rồi khước từ chúng vì hận thù còn quá hời hợt. Cuối cùng
mụ cũng nhặt được bộ ba này, không phải một lúc, mà từng đứa một, cách
nhau hàng năm, tin tưởng tuyệt đối là chúng hoạt động bình thường, lắp
chúng vào cơ đồ. Lòng hận thù của chúng đã đủ sâu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.