BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 29

Đứa thứ nhất xuất hiện khoảng năm năm sau khi tôi đến, một gã lùn, gân

guốc, bệnh hoạn, đen nhánh như cục nhựa đường. Mẹ hắn bị cưỡng hiếp ở
Georgia, trong khi sát bên cạnh bố hắn bị trói giật cánh khuỷu vào một lò
sưởi gang nóng bỏng, máu từ chân chảy như xối vào đôi ủng. Thằng bé năm
tuổi quan sát cảnh tượng đó qua khe cửa gian nhà kho, mắt nheo nheo, và từ
đó hắn không cao lên nổi một ly. Bây giờ mí mắt hắn mỏng dính, nhẽo
nhoét, trông như con dơi đậu trên sống mũi. Đôi mí mắt như da thuộc mỏng
ấy giờ đây hé lên mỗi khi có một người da trắng lạ mặt xuất hiện, hắn nhìn
kẻ đó từ đầu đến chân và gật đúng một lần như là gã đang xác định lại điều
gã đã biết chắc. Ngày đầu nhận việc gã toan mang tới một túi đầy đạn bắn
chim, để đào tạo bệnh nhân vào khuôn phép, nhưng mụ đã dạ gã rằng ngày
nay không còn làm vậy, buộc gã bỏ túi ở nhà và luyện cho gã phương
hướng riêng của mình; mụ dạy gã giấu kín hận thù và điềm đạm mà chờ
đợi, đợi khi nào khá hơn một chút, sơ hở một chút, thì rút thòng lọng và kéo
cho đều tay. Không được buông ra. Như thế mới tạo được chúng vào khuôn
phép, mụ đã dạy thế.

Hai đứa còn lại xuất hiện cách nhau một tháng, sau đứa thứ nhất hai

năm, giống nhau đến mức tôi nghĩ là mụ Y tá Trưởng đã đặt đúc chúng
cùng một khuôn: cao, mảnh, xương xẩu, vẻ mặt vô cảm bất động, như đầu
mũi tên bằng đá lửa. Mắt chúng nhíu lại chỉ còn hai cái chấm. Nếu chẳng
may cọ phải tóc chúng sẽ tuột cả da.

Cả ba đen như cái hộp điện thoại. Mụ thỏa mãn vì điều đó. Kinh nghiệm

từ hàng dài bị loại cho hay, càng đen chúng càng chịu khó lau rửa chuồng
xí, càng hăng máu giữ trật tự trong phân khoa. Quần áo chẳng hạn, ở cả ba
đứa đều trắng hơn tuyết. Trắng và lạnh và cứng như chính áo của mụ.

Quần trắng, áo sơ mi trắng với hàng cúc bấm lệch một bên, giày trắng

được đánh bóng như mặt băng có đế cao su đỏ mềm mại, chúng đi dọc hành
lang, lặng lẽ như mèo. Chúng chuyển động không hề phát ra tiếng động.
Chúng hiện hình ở bất kỳ xó xỉnh nào trong bệnh viện mỗi khi con bệnh tìm
cách rúc vào một xó tự khám cho mình hoặc quay sang thì thầm với kẻ
khác. Bệnh nhân vừa kiếm được một chỗ yên thân, tức thì… xịch, một
luồng băng giá đã phả vào bên mặt, con bệnh quay sang chỉ thấy một bức
mặt nạ đá lạnh lơ lửng bên trên sát tường. Con bệnh chỉ nhìn thấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.