bằng sinh mạng con người… dường như ông xem mình là Thượng đế!”
Mụ quay người, đi đến buồng trực và đóng cửa lại, để lại phía sau những
âm thanh buốt giá chết người đang vang lên từ các ống đèn trên đầu chúng
tôi.
Tôi chợt thoáng có ý nghĩ ngăn hắn lại, khuyên hắn hãy vừa lòng với tất
cả những gì thắng được trước đây và nhường mụ hiệp cuối cùng này, nhưng
ý nghĩ đó dần dần bị thay thế bởi ý nghĩ khác, to lớn hơn. Tôi bỗng hiểu
thật rõ ràng rằng không phải tôi và không một ai trong cái đám một tá
chúng tôi có thể ngăn hắn lại được. Với tất cả các lý lẽ của mình Harding
cũng không thể, hay tôi với đôi tay rắn chắc như thép của mình, hay ông đại
tá Matterson với các bài học, cũng như Scanlon luôn miệng càu nhàu, hay
tất cả chúng tôi cộng lại cũng không thể ngăn hắn được.
Chúng tôi không thể ngăn hắn lại được, bởi chính chúng tôi đã đẩy hắn
tới hành động đó. Bây giờ không phải mụ y tá, mà là đòi hỏi của chúng tôi
bắt hắn chậm chạp tì hai tay vào thành ghế, đẩy người về phía trước, từ từ
đứng lên như thây ma cử động trong phim, nhận lệnh của bốn mươi ông
chủ. Chính chúng tôi là kẻ hàng tuần nay thúc ép hắn, bắt hắn đứng liên tục,
mặc dù từ lâu chân hắn đã không giữ nổi tấm thân của mình, bắt hắn hàng
tuần nay phải nháy mắt, phải cười gằn, cười khẩy, phải đóng trò, mặc dầu
toàn bộ niềm vui thích của hắn từ lâu đã bị đốt cháy giữa hai điện cực.
Chúng tôi bắt hắn đứng dậy, giật giật cái quần đùi đen, dường như đó là
cái quần cao bồi bằng da ngựa, ngón tay đẩy chiếc mũ ra sau gáy như đấy là
cái mũ phớt mười ga lông, những cử động chậm chạp, máy móc - và khi
hắn đi trong phòng, tiếng cá sắt dưới gót chân trần đánh lửa xoèn xoẹt
xuống sàn nhà.
Chỉ đến phút cuối - sau khi hắn đã đập vỡ cửa kính và mụ y tá quay lại,
phô ra bộ mặt kinh hoàng, vĩnh viễn xóa nhòa mọi biểu hiện mà mụ muốn
mang vào và hét lên khi bị hắn vồ lấy, bị hắn xé tung bộ đồng phục phía
trước ngực và lại hét lên khi hai quả cầu có núm vú tràn ra trương phồng
mỗi lúc một to, to hơn cả lúc chúng tôi có thể tưởng tượng được, ấm áp và
hồng hào dưới ánh đèn, chỉ đến phút cuối sau khi đám quan chức cùng nhân
viên bệnh viện hiểu ra rằng ba tên hộ lý mà mụ Y tá Trưởng dày công tuyển
mộ sẽ bỏ mặc mụ, sẽ chỉ đóng vai quan sát và đành phải chiến đấu không có